CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 136

Trả lời câu hỏi về vắng mặt như một bệt màu chói gắt trong nền tranh rêu
xám này, tác giả cho biết:

– Đó là dương cầm thủ Trịnh Thị Nhàn, rất nổi tiếng tại Âu châu từ nhiều
chục năm qua. Một người bạn hàng xóm, thân với ông từ thuở nhỏ. Trịnh
Thị Nhàn ở phố Quán Thánh. Cùng với Đặng Thái Sơn, cô là học trò cưng
của bà Thái Thị Liên.

Năm 1945, Hà Nội tiêu thổ kháng chiến. Ở vùng kháng chiến, không có
piano, có thời gian bạn ông đã phải học bằng cách vẽ lại hình dạng, các
phím dương cầm trên tấm phản gỗ... Thời gian trước sơ tán, ở Hà Nội, buổi
tối, nhất là những đêm mưa, ông thường qua thăm, thả tâm hồn mình trôi
trong tiếng dương cầm của bạn...

Ông kể:

“Cô bạn tôi sau đó, được sang Nga học piano. Rồi định cư tại Pháp. Cô
được mời trình diễn khắp Âu châu. Nhắc tới tên cô, những người hâm mộ
dương cầm ở Âu châu, hầu như chẳng mấy ai không biết. Tuy nhiên, đời
sống tình cảm của cô ấy thì lại quá bi đát. Cô bạn tôi không may mắn, sớm
bị thất vọng, đổ vỡ ngay từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi thứ nhất...”

Họ Phan cũng cho biết thêm, đoạn thơ:

“... Căn gác trọ đường vào bằng cửa sổ

Lão Mozard hàng xóm

Bảy nốt cù cưa.

Từng đêm quên giấc ngủ...”

Cũng đi ra từ tiếng dương cầm lộng lẫy của Trịnh Thị Nhàn. Kỷ niệm thời
niên thiếu, hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.