CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 142

Trước khi ra về, tôi nói với Nguyên Phương, lần tới, nếu gặp nhau, tôi sẽ
mặc áo số 10, Messi, Nguyên Phương mặc áo số 7, Ronaldo... trước khi
chúng ta... ngồi vào bàn ăn!!!

Tôi hỏi Nguyên Phương có đồng ý? Nguyên Phương gật đầu ngay.

Nếu tôi nhớ không lầm thì sau đó, Nguyên Phương muốn “hi-five”; trong
khi tôi lại đòi ngoéo tay làm bằng chứng, cho cam kết có tính cách... “lịch
sử”, giữa hai ông/ cháu.

Khoảng giữa của hai lần gặp Nguyễn Ngọc Hoài Nam, là thời gian tôi đọc
khá nhiều truyện thiếu nhi của Nam và, sau đó...

2.

Nhìn lại lịch sử nền văn xuôi của chúng ta, tôi thấy, nếu ở mảng truyện
dành cho người lớn, phong phú bao nhiêu thì, truyện dành cho thiếu nhi
(đúng nghĩa) nghèo nàn bấy nhiêu!

Kể từ cố nhà văn Tô Hoài, với hai truyện viết cho thiếu nhi rực rỡ là “Dế
Mèn phiêu lưu ký” (1941) và “O Chuột” (1942); phải hơn hai chục năm
sau, chúng ta mới có “Những giọt mực” (1968) thông minh, dí dỏm của Lê
Tất Điều.

Khoảng lặng hay khoảng trống của lãnh vực truyện cho thiếu nhi đúng
nghĩa, có sức quyến rũ lớn, theo tôi, phải đợi nhiều thập niên sau, chúng ta
mới có một số nhà văn viết riêng cho tuổi thơ. Trong số đó, có Nguyễn
Ngọc Hoài Nam. Tác giả của những truyện viết riêng cho thiếu nhi quyến
rũ, cảm động, đầy tính giáo dục như “Con ma da sau vườn”, Chiếc xe đất
nung”, “Học bơi” hay “Cú đấm thôi sơn”, “Giao thừa không đến muộn”...

Nếu Tô Hoài nhân cách hóa loài vật, để chúng trở thành những người bạn
thân thiết một đời với người đọc (không phân biệt tuổi tác) thì, Lê Tất Điều
nhân cách hóa sự vật, để mang đến cho độc giả những rung động trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.