CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 158

giác lãng quên bị dìm sâu có cơ hội trồi lên. Như thể chính nó mới là kẻ bị
loại bỏ, chứ không phải tôi (?)

2.

Gác chân lên thanh ngang của chiếc bàn ăn di động, tôi lọt thỏm trong chiếc
ghế bành, với cây cột treo bình nước biển, trên cao. Tấm áo choàng bệnh
viện mầu xanh chấm trắng. Quá khổ. Tôi và lãng quên nhìn nhau. Cá cược
xem kẻ nào thực sự bị loại bỏ? Lãng quên lắc đầu. Không tiếng. Tôi chợt
hiểu, giữa chúng tôi khó thể có một cuộc trao đổi hay, tranh luận dù ngắn
ngủi - - Khi cơ thể đã bắt đầu cho tôi những cơn nôn thất bại và, những đau
nhức thấy rõ, do đầu ống dây nylon để lại những đường xước ở mặt trong
thực quản. Đó là lúc hậu quả sự cọ sát của ống dây nylon luồn từ mũi tôi,
thọc sâu xuống thực quản. Xuống nữa. Xuống nữa. Xuống nữa... Trước khi
nó phải dừng lại nơi đáy bao tử. Đó cũng là lúc hai cô y tá người Phi, thay
nhau hối thúc tôi “Nuốt xuống! Nuốt xuống! Nuốt xuống!”. Tôi không thể
nghĩ, cuối cùng rồi đoạn nylon dài ngoằng, có đường kính tương đương một
chiếc đũa cả nhà bếp, lại có thể chuồi hết vào thân thể tôi. Những cơn buồn
nôn thất bại. Các vết xước mặt trong khí quản, bắt đầu tấy sưng. Tiếng rú,
thét hoang dại của người bệnh giường ngoài. Cơn mưa dưới thấp,... cuối
cùng, cho tôi nhiều cảm-thức không rõ mặt!

Nó không hề là nỗi ngậm ngùi của kẻ một mình, đợi chết. Nó cũng chẳng là
những cảm-thức mất mát, đỉnh cao! Cô đơn đáy vực! Nó như dăm cột đèn
lẻ loi, ốm nhom, cố lách mình khỏi những tàn cây du mập ú, xum xuê, liên
lủy rắc mưa lên mặt đường đen. Gương. Nước. Hay chiếc xe tự biết không
có khả năng đi tìm chủ!

Nhưng cách gì, tôi vẫn thấy mình đang bị đông đá trong nhận biết: Thời
gian đã hoàn toàn ngưng đọng tự sớm mai, khi T. cương quyết bắt tôi nhập
viện.

3.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.