CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 166

còn ngực, hay không còn tay, không còn chân (thậm chí không còn cả đôi
tay, mất trọn cả đôi chân)... mà, người ta không thể vượt qua và sống an
vui!

Ý nghĩa tận cùng của cuộc sống, theo tôi, nằm nơi bộ óc và trái tim. Bộ óc
cho chúng ta phân biệt đúng, sai; trách nhiệm với kẻ khác. Trong khi trái
tim là nơi ươm giữ và, xiển dương tình yêu.

Nó là ngôi đền thường trực lung linh những ngọn nến ơn nghĩa ruột thịt.
Gia đình. Bằng hữu.

Nó là nơi lưu trữ và, không bao giờ ngưng, dứt tiếng hát ngợi ca thiên
nhiên. Ngợi ca thời tiết nắng, mưa... (Luôn cả đêm tối, bão bùng, lốc
xoáy...)

Tôi nghĩ, tôi sẽ bảo Trang, hãy đọc lại thơ Trang Ng. đi! Có phải những
dòng thơ của Trang Ng. cũng ắp đầy những ngợi ca khổ đau/ hạnh phúc/
thiên nhiên/ bất toàn/ và, thảm kịch?

Nếu tôi có may mắn hơn Trang (nhiều phần không chắc), ngoài vợ, con, gia
đình, ruột thịt, tôi còn có được khá nhiều thương yêu từ bằng hữu. Như một
ngày trước khi phải nhập viện, một người bạn, ĐPP, bất ngờ ghé thăm tôi.
Trong ánh sáng nhờ nhợ của buổi chiều đã xế, với những đám mây ủng
nước từ sớm mai, vẫn chưa chịu buông tha bầu trời, trên giường, tôi kể P
nghe, vắn tắt vài dữ kiện xẩy ra đêm trước... Tôi kết luận, có thể đó là
những dự báo chắc tôi sẽ phải “đi” sớm.

“Tuy nhiên, tâm tôi bình an, thanh thản lắm P.!”

P. nghe chăm chú. Căng thẳng. Thình lình, P. nhoài người đặt tay lên trán
tôi, thốt kêu:

“Tốt lắm! Không sao! Không sao!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.