CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 165

“... (Bệnh viện) đã làm một điều quá tàn nhẫn với em là chuẩn đoán sai và
phẫu thuật cẩu thả. bây giờ, mỗi khi nhìn xuống ngực mình là em rớt nước
mắt. không biết nó đã cứu em hay đã giết chết em bằng một cách nào đó.
em rất muốn gặp một người phụ nữ mất ngực để hỏi xem bằng cách nào mà
họ vượt qua nỗi đau đó mà sống yên vui. em chưa thể...”

Từ chỗ nằm gần như suốt ngày đêm, thư của Trang khiến tôi bật dậy. Ngồi
trước màn hình computer, với lá thư được in ra giấy, những tưởng mình có
thể viết ngay, viết liền một thư dài cho Trang. Trong đầu tôi, ý tưởng hăm
hở xô, đẩy nhau, như những đợt sóng không một khoảng lặng tối thiểu.

Tôi nghĩ, tôi sẽ nói với Trang, một trong vài người bạn nhỏ thân thiết và, tin
cậy nhất của chúng tôi nhiều năm qua rằng, có thể Trang không biết, tôi
cũng mới nhập viện. Mới từ nhà thương về. Có thể Trang không biết, trong
đêm, tôi đã lặng lẽ nói lời chia tay T...

Nhưng, cũng như Trang, giữa những-tưởng-ung-thư-tuyệt-vọng, Trang có
cha và, bốn em vây quanh giường bệnh, xứ người - - Tôi có T. và thường
xuyên Orchid, chăm sóc.

Nếu tôi có may mắn hơn Trang vì, tôi được gặp những lương y như Lê
Tâm, như Vũ T. Khải, như Lê Trần Hoàng... Và, mới nhất, là Phương D.
Dương, một Registered Nurse của Fountain Valley Regional Hospital - -
Thế hệ thứ hai - - Cô tiên nhỏ với đôi đũa thần là, nụ cười và, lòng tận tụy
nghề nghiệp.

Dẫu vậy, tôi cũng sẽ nói với Trang rằng, không phải vì bị “... chuẩn đoán sai
và phẫu thuật cẩu thả” của ai đó Trang không thể “vượt qua nỗi đau đó mà
sống yên vui.”

Tôi nghĩ, tôi sẽ nói với Trang, với người bạn nhỏ thân thiết, tin cậy của
chúng tôi rằng, tôi hiểu (rất hiểu) quan trọng biết dường nào, bộ ngực của
người nữ dù ở phương Tây hay phương Đông. Nhưng, không phải vì không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.