CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 46

Chỉ Nhớ Người Thôi, Đủ Hết Đời

Nếu bạn hỏi, tôi thân thiết với A. kể từ ngày nào hoặc, bởi những lý do gì
thì, sẽ rất khó cho tôi, trả lời! Tôi chỉ nhớ tôi quen biết A. từ quán cà phê rất
ít bàn của ông già H.O., nếu không kể miếng sân lộ thiên, có sẵn, nhờ ở
cuối dẫy.

Quán cà phê nằm trong một khu thương mại chỉ có năm, bảy căn, với diện
tích to, nhỏ khác nhau. Ngoài cà phê ông già H.O., bên cạnh căn đầu dẫy
của một người Tầu, là tiệm may, sửa quần áo của một phụ nữ Việt. Đó là
nơi chốn sau này, tôi mới biết, đã cho A. có một mối tình đèo, dốc với Y.,
đặc biệt, hiếm thấy.

Là người chỉ hút thuốc khi ra khỏi nhà, buổi sáng, những lúc quán hết bàn,
A. chọn bàn của tôi để ngồi ké. Khi hết thuốc, A. hỏi xin thuốc của tôi, mặc
dù đó không phải là loại thuốc quen thuộc của A. Với thời gian, sự quen
biết lâu ngày đem lại cho chúng tôi một tình thân, có thể nói là khá sâu,
đậm. Mặc dù chúng tôi vẫn giữ cách xưng hô ban đầu là tôi/ ông...

Trừ những phút cao hứng, gương mặt A. luôn phẳng lặng như tờ giấy trắng,
không in đậm, nhạt dấu vết gì. Với vài bằng hữu của tôi, A. là người không
quan tâm tới sinh hoạt văn học, nghệ thuật. Tôi biết, sự thực không phải thế.
Nhiều lần A. hỏi tôi có đọc cuốn sách này, cuốn sách nọ. Đồng thời, A cũng
biết và thuộc rất nhiều nhạc cũ/ mới...

Một lần A. hỏi tôi, có biết bài “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời”? Tôi nói, tôi
biết. Trước đây, tôi thường nghe ca khúc đó, qua đài phát thanh. Sau này, ít
thấy.

[2]

A. nói, đó là một trong những bài hát A. thích nhất, ở hải ngoại. Rồi, A. đọc
tôi nghe một vài đoạn, như:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.