CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 5

Pleiku, Phần Sót Lại

“và một chút đau thương
cho em phần sót lại.”

(Du Tử Lê, “Pleiku và hoa quỳ” )

Đó là lúc gió gia sức lật nghiêng chiếc máy bay cánh quạt, khiến trưởng phi
cơ và, tiếp viên hàng không thay nhau nhắc hành khách cột dây an toàn.
Máy bay chao nghiêng như chiếc lá giữa tâm bão. Tôi trấn an T. bằng cách
nắm chặt. tay T., T. vẫn thường bị nôn nao, xây xẩm mỗi khi máy bay chuẩn
bị đáp.

Nhiều hành khách nháo nhác nhìn nhau hay nhìn mấy cô tiếp viên bận rộn
tới, lui, tựa tìm xem có bất an nào được che giấu sau những khuôn mặt
phẳng, lặng phấn son. Tôi nghĩ, máy bay vẫn còn cách mặt đất ít nhất một
trần mây.

Trong lúc đó, Trương Thị Chanh, bạn từ thời Trung học Kiểu Mẫu tới Đại
học Sư phạm Huế của T. thả đôi mắt lạc thần (?) qua khung cửa sổ. Chanh
nhìn mây trắng như những cụm bông gòn lớn, ai đó, thả chơi giữa bầu trời;
hoặc ném cái nhìn xuống cảnh vật, vùn vụt chạy, dưới thấp. (Hay không
nhìn gì cả, ngoài cõi hư vô?)

Như tôi biết, đấy là một tình bạn đặc biệt, hiếm hoi. Họ thân thiết nhau tới
độ tuồng chữ của hai là một. Khiến có lần thầy Khoa trưởng Nguyễn Quới
đã gọi hai người lên văn phòng để tra hỏi, tại sao bài thi của hai người chỉ là
một tuồng chữ. Vậy ai là tác giả của hai bài thi này? Thầy đưa hai tờ giấy
cho hai người, và trố mắt ngạc nhiên khi thấy hai cô sinh viên cùng viết
trước mặt thầy, như là chỉ một người viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.