mả nào sống sót! Chỉ có cái mả, cái mả đất. Ai chết cũng thành cái mả, say
sưa chết cũng thành cái mả, lo gì? Cứ say.
Chưa bao giờ Chí Phèo được thỏa thê đến thế! Hắn lấy làm lạ sao mãi
đến hôm nay mới ngồi uống rượu với thằng cha tự này. Chúng uống với
nhau rất là nhiều. Và rất là nhiều. Người ta tưởng như cả làng Vũ Ðại phải
nhịn uống để đủ rượu cho chúng uống.
Ðến lúc hết cả hai chai thì tự Lãng đã bò ra sân. Lão bò như cua và hỏi
Chí Phèo rằng: người ta đứng lên bằng cái gì? Chí Phèo vần ngửa lão ra,
vuốt cái râu lờ phờ của lão mấy cái, rồi để mặc lão thế, hắn lảo đảo ra về.
Hắn vừa đi vừa phanh ngực ra mà gãi. Hắn gãi ngực rồi gãi lên cổ, gãi
mang tai và gãi lên cả đầu. Có lúc hắn phải đứng lại giữa đường mà gãi,
ghệch chân lên mà gãi, hắn bứt rứt quá, ngứa ngáy quá, và chợt nghĩ ngay
đến cái bờ sông gần nhà.
Bởi vì cái vườn của hắn ở gần một con sông con, nước lặng và trong,
khắp bãi trồng toàn dâu, gió đưa đẩy những thân mềm oặt ẹo, cuộn theo
nhau thành làn. Duy có vườn nhà hắn trồng toàn chuối, ở một góc vườn có
túp lều con.
Những đêm trăng như đêm nay, cái vườn phẳng ngổn ngang những
bóng chuối đen như những cái áo nhuộm vắt tung trên bãi. Và những tàu
chuối nằm ngửa, ưỡn cong cong lên hứng lấy trăng xanh rời rợi như là ướt
nước, thỉnh thoảng bị gió lay lại giẫy lên đành đạch như là hứng tình.
Chí Phèo vừa tò mò nhìn những tàu lá chuối vừa đi xuống vườn.
Nhưng hắn không vào cái túp lều úp xúp mà ra thẳng bờ sông. Hắn định sẽ
nhảy xuống tắm cho khỏi ngứa ngáy rồi lăn ngay ra vườn mà ngủ. Tội gì
chui vào lều, bức đến không còn thở được. Một thằng như hắn, đập đầu
không chết, huống hồ là gió sương... Ðến bờ sông hắn dừng lại, vì hình như
có người. Có người thật, và hắn ngây ra nhìn.