Hắn nhìn giữa hai lọ nước và tựa lưng vào gốc chuối, một người đàn
bà ngồi tênh hênh. Chính là người đàn bà, hắn biết vậy là nhờ mái tóc dài
buông xõa xuống vai trần và ngực... Hai tay trần của mụ buông xuôi, cái
mồm của mụ há hốc lên trăng mà ngủ, hay là chết. Đôi chân thì duỗi thẳng
ra trước mặt, cái váy đen xộc xệch...
Bên kia, có lẽ vì mụ giẫy cái yếm xẹo xọ để trật ra cái sườn nây nây.
Tất cả những cái ấy phơi ra trăng, rười rượi những trăng làm trắng những
cái đó có lẽ ban ngày không trắng; trăng làm đẹp lên. Chí Phèo tự nhiên
thấy ứ đầy miệng bao nhiêu là nước dãi, mà cổ thì lại khô, hắn nuốt ừng ực,
hắn thấy cái gì rộn rạo ran khắp người. Bỗng nhiên hắn run run. Ồ tại sao
như thế được? Ðáng nhẽ chính người đàn bà khốn nạn kia phải run mới
phải, cái người đàn bà dại dột đã nằm ềnh ệch mà ngủ ngay gần nhà hắn
này.
Nhưng người đàn bà ấy lại chính là thị Nở, một người ngẩn ngơ như
những người đần trong cổ tích và xấu ma chê quỷ hờn.
Cái mặt của thị đích thực là một sự mỉa mai của hóa công: nó ngắn
đến nỗi người ta có thể tưởng bề ngang lớn hơn bề dài, thế mà hai má nó lại
hóp vào mới thật là tai hại, nếu má nó phinh phính thì mặt thị lại còn được
hao hao như mặt lợn, là thứ mặt vốn nhiều hơn người ta tưởng, trên cổ
người. Cái mũi thì vừa ngắn, vừa to, vừa đỏ, vừa sần sùi như vỏ cam sành,
bành bạnh muốn chen lẫn nhau với những cái môi cũng cố to cho không
thua cái mũi: có lẽ vì cố quá cho nên chúng nứt nở như rạn ra.
Ðã thế thị lại ăn trầu thuốc, hai môi dày được bồi cho dày thêm, cũng
may quyết trầu sánh lại, che được cái màu thịt trâu xám ngoách. Ðã thế
những cái răng rất to lại chìa ra: ý hẳn chúng nghĩ sự cân đối chữa được
một vài phần cho sự xấu. Ðã thế thị lại dở hơi; đó là một ân huệ đặc biệt
của Thượng đế chí công; nếu sáng suốt thì người đàn bà ấy sẽ khổ sở ngay
từ khi mua cái gương thứ nhất.