Trăng vẫn thức, vẫn trong trẻo...
Trăng rắc bụi trên sông, và sông gợn biết bao nhiêu vàng. Nhưng đến
gần sáng, bỗng nhiên Chí Phèo chống một tay xuống đất, ngồi lên một nửa.
Hắn thấy nôn nao, chân tay bủn rủn, như đến hai ba ngày nhịn đói. Thế mà
bụng lại phinh phính đầy, hình như bụng hơi đau. Còn hình như gì nữa, thôi
đúng đau bụng rồi. Đau thật, đau mỗi lúc một dữ! Nó cứ cuồn cuộn lên.
À mà trời lành lạnh. Hễ có gió thì kinh kinh. Mỗi lần gió, hắn rươn
rướn người. Hắn muốn đứng lên. Sao đầu nặng quá mà chân thì bẩy rẩy.
Mắt hắn hoa lên. Bụng quặn lại, đau gò người.
Hắn oẹ. Hắn oẹ ba bốn cái. Oẹ mãi. Giá mửa ra được thì dễ chịu. Hắn
cho một ngón tay vào móc họng. Hắn oẹ ra một cái to hơn, ruột hình như
lộn lên. Nhưng cũng chỉ nhổ ra toàn nước dãi.
Hắn nghỉ một tí rồi lại cho tay vào mồm. Lần này thì mửa được. Trời
ơi! Mửa thốc mửa tháo, mửa ồng ộc, mửa đến cả ruột. Đến nỗi người đàn
bà phải dậy. Thị ngồi nhỏm dậy và ngơ ngác nhìn. Cái óc nặng nề ấy phải
lâu mới nhớ ra và lâu mới hiểu.
Bây giờ thì Chí Phèo đã mửa xong. Hắn mệt quá, lại vật người ra đất.
Hắn đờ hai con mắt khẽ rên: hắn chỉ còn đủ sức để rên khe khẽ. Từ đống
mửa bay lại một mùi gì thoảng như mùi rượu, hắn bỗng nhiên rùng mình.
Thị Nở lại. Đặt một tay lên ngực hắn (thị suy nghĩ đến bây giờ mới
xong), thị hỏi hắn:
- Vừa thổ hả?
Mắt hắn đảo lên nhìn thị, nhìn một thoáng rồi lại đờ ra ngay.
- Ði vào nhà nhé?