Quả nhiên họ nói có sai đâu! Đấy, có tiếng người sang sảng quát:
“Mày muốn lôi thôi gì?... Cái thằng không cha không mẹ này! Mày muốn
lôi thôi gì?...”
Đã bảo mà! Cái tiếng quát tháo kia là tiếng lý Cường.
Lý Cường đã về! Lý Cường đã về! Phải biết...
A ha! Một cái tát rất kêu.
Ôi! Cái gì thế này? Tiếng đấm tiếng đá nhau bình bịch. Thôi, cứ gọi là
tan xương!
Bỗng “choang” một cái, thôi phải rồi, hẳn đập cái chai vào cột cổng...
ồ hắn kêu! Hắn vừa chửi vừa kêu làng như bị người ta cắt họng. Ồ hắn kêu!
- Ối làng nước ơi! Cứu tôi với... Ối làng nước ôi! Bố con thằng bá
Kiến nó đâm chết tôi! Thằng lý Cường nó đâm chết tôi rồi, làng nước ôi!...
Và họ thấy Chí Phèo lăn lộn dưới đất, vừa kêu vừa lấy mảnh chai cào
vào mặt. Máu ra loe loét trông gớm quá! Mấy con chó xông vào quanh hắn,
sủa rất hăng.
Lý Cường hơi tái mặt, đứng nhìn mà cười nhạt, cười khinh bỉ. Hừ!
Ngỡ là gì, chẳng hoá ra nằm ăn vạ! Thì ra hắn định đến đây nằm vạ!
Người ta tuôn đến xem. Mấy cái ngõ tối xung quanh đùn ra biết bao
nhiêu là người! Thật ồn ào như chợ.
Bà cả, bà hai, bà ba, bà tư nhà cụ bá cũng vững dạ vì có anh lý, cũng
xưng xỉa ra chửi góp. Thật ra, các bà muốn xem Chí Phèo ra làm sao?
Không khéo nó có ý gieo vạ cho cụ ông phen này...
Nhưng kìa cụ ông đã về. Cụ cất tiếng rất sang hỏi: “Cái gì mà đông
như thế này?”.