CHỈ THUỘC VỀ ANH - Trang 185

"Tôi đem cà phê cho anh," nàng nói và đưa một cốc cà phê về phía anh.

Anh cắn vào ngón giữa của găng tay và rút tay ra khỏi găng. Anh nhét

chúng vào túi áo khoác và với lấy tách cà phê. "Cảm ơn." Anh thổi vào cốc
và nhìn nàng qua làn khói. "Gió mới chỉ tháng Mười, em định làm gì vào
tháng Mười hai khi tuyết rơi đầy xung quanh cái lều bé nhỏ của em?" anh
hỏi, rồi nhấp một ngụm.

"Bị đóng băng cho tới chết," Nàng đặt phích nước gần cửa. "Nhưng tôi

tin rằng đó là một tin tốt lành với anh."

"Sao lại như vậy?"

"Thì anh sẽ thừa hưởng phần của tôi trong tài sản của Henry." Nàng

đứng thẳng lên và ấp cốc cà phê trong hai bàn tay. "Hiển nhiên là trừ khi tôi
được chôn cất ở đây mà không bao giờ rời khỏi thị trấn. Khi đó sự việc sẽ
có thể có chút nguy hiểm. Nhưng nếu anh muốn, anh có thể ném tôi ra
ngoài ranh giới thị trấn." Nàng nghĩ một lúc, rồi thêm vào một điều kiện,
"Chỉ cần đừng để cho con vật nào nhai nát khuôn mặt tôi. Tôi ghét điều đó
lắm."

Một bên khóe miệng anh nhếch lên. "Tôi chả thèm phần của em đâu."

"Ờ, phải," nàng chế giễu. Làm gì có kẻ nào điên tới mức không muốn

một phần bất động sản đáng giá cả đống tiền như vậy? "Anh chắc chắn là
rất nhớ cái ngày mà di chúc của Henry được công bố."

"Em cũng thế."

"Chỉ vì ông ấy đã luôn điều khiển

"Em không có căn cứ gì để nói thế."

Nàng uống một hớp cà phê. "Ý anh là sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.