CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 336

năm”. Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu tử kia khẽ mân mê, thẳng tắp nhìn quản
gia, mở to ánh mắt to tròn, nha nha nói: “Hả, máu tươi?” Quản gia đột
nhiên bừng tỉnh, vì sao ông lại có thể nói chuyện này ra cho tiểu tử kia biết
được đây? Xem ra ông đã già đến mức hồ đồ rồi. Đưa mắt nhìn sắc trời bên
ngoài, quản gia nhấc chân đi ra ngoài, nói: “Ai nha, ta phải về rồi, anh bạn
nhỏ cháu cũng mau trở về nhà đi, nếu không, cha mẹ cháu sẽ lo lắng đó”.
Ánh mắt tiểu tử kia lưu chuyển, vội vàng liền đuổi theo, đưa tay nắm vôi
lấy góc áo của quản gia, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Lão gia gia, nhưng
người ta không có nơi nào để đi a!” Bước chân thoáng dừng lại, cúi đầu
nhìn gương mặt ấm ức đáng thương của tiểu tử kia, thất kinh hỏi: “Vì sao
lại không có nơi nào để đi? Cha mẹ cháu đâu?” Cậu nhóc cúi đầu nhăn nhó,
nhẹ giọng than thở: “Người ta, người ta là vụng trộm chạy đến kinh thành
chơi, cha mẹ cũng không biết, hiện giờ, trong kinh thành rộng lớn này cũng
chỉ có một cháu ta, trời cũng sắp tối rồi, nhưng là. . . nhưng là không có nơi
nào để đi”. Nói xong, trong hai mắt cậu bé cũng đã tràn ngập hơi nước,
đáng thương nhìn lại quản gia . Quản gia thấy cậu như vậy trong lòng mềm
nhũn, nhưng lại có chút khó xử, quay đầu nhìn bốn phia, nói: “Nếu như
vậy, lão gia gia tìm giúp cháu một khách điếm nha? Trước hết cháu ở lại đó
một đêm, chờ trời sáng lão sẽ giúp ngươi tìm về nhà?” “Nhưng là. . .
Nhưng là cháu không ngủ được một mình, rất sợ a.” “Nếu vậy thì phải làm
thế nào đây?” Chớp mắt nhìn, vẻ mặt chờ mong nhìn quản gia, nói: “Lão
gia gia, nếu không, hay là người mang theo cháu đi “. “Việc này. . . Chỉ sợ
là không được… “ “Vì sao nha? Đợi đến ngày mai, mẹ ta cháu định sẽ đến
tìm cháu, chẳng lẽ, lão gia gia lại nhẫn tâm mặc kệ người ta hay sao?” Nói
xong, hai mắt đẫm lệ lại bắt đầu tràn ngập hốc mắt, như vậy, nói không nên
lời đáng thương, lại khiến quản gia nhịn không được mà đau lòng . “Nhưng
. . . Nhưng là, ta cũng không thể mang theo cháu vào Vương phủ được!”
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ lão gia gia không phải người của Vương phủ sao?”
“Ta chỉ là một hạ nhân”. Nháy nháy mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi
hốc mắt, đáng thương hề hề nhìn quản gia, nói: “Vậy, lão gia gia người hãy
đi nói chuyện với Vương gia đi, để ngài ấy cho phép cháu ở lại một buổi
tối, được không? Cháu cam đoan, ngày mai cháu sẽ rời đi”. “Ừm. . . Vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.