CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 334

sườn phi, tuy chỉ là sườn phi, nhưng hiện tại Lỗ Vương phủ cũng chưa có
Vương phi”. Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong
mắt dường như xuất hiện một tia lốc xoáy,mang theo một cỗ hủy thiên diệt
địa, nói: “Có thể lợi dụng Mộc Thiên Dao”. Khẽ nhíu mày, sau đó khóe
miệng hiện lên một tia cười tàn nhẫn, gật đầu nói: “Đệ đã biết, nếu không
còn có việc gì nữa, đệ đi về trước”. Vừa đi tới cửa, đột nhiên hắn quay đầu
lại nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Thất ca, huynh tính xử lí nữ nhân còn
trong quý phủ kia như thế nào?” Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, dường
như nghĩ thật lâu mới nhớ ra có một người như vậy, đạm mạc nói: “Chỉ cần
đừng đến quấy rầy ta, vậy thì cứ để nàng ta ở đó tự sinh tự diệt đi “. “Nếu
như quấy rầy đến huynh thì sao?” Trong mắt hắn đột nhiên phát lạnh, lãnh
khốc vô tình nói ra một chữ: “Giết!” Thương Diễm Hách cũng không có
hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi, dường như không có nhìn thấy một
bóng người đang đứng ngây như phỗng cách đó không xa, sắc mặt trắng
bệch . Nếu không phải thấy nàng bốn năm nay vẫn an phận thủ thường như
vậy, Thương Diễm Hách cũng không lên tiếng nhắc nhở như vậy, nhưng
như vậy cũng chỉ có một lần, hy vọng nàng ta có thể từ bỏ tâm tư kia, bằng
không hắn cũng không hề nghi ngờ thất ca thật sự sẽ giết nàng . Bên trong
thư phòng cũng chỉ còn lại một mình Thương Diễm Túc, xoay người lấy
một bộ tranh từ trên giá sách xuống, đặt lên bàn cẩn thận mở ra, nhìn khuôn
mặt vĩnh viễn không có thay đổi trên bức họa, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt
ve lên bức họa . Cũng chỉ có khi này, ánh mắt hắn mới có thể trở nên dịu
dàng, bên trong sự dịu dàng đó mang theo đau đớn tận xương tủy . “Nghiên
nhi, ta rất nhớ nàng, nàng yên tâm, chờ sau khi hủy diệt toàn bộ những
người đã thương tổn đến nàng, ta sẽ đi tìm nàng, nàng nhất định phải chờ
ta, được không?” Tiểu tử kia hai tay đang nắm lấy quầy hàng, dùng sức
kiễng mũi chân thật muốn xem vật trên kia là cái gì, chớp chớp ánh mắt,
đưa tay giật nhẹ ống tay áo quản gia ở bên cạnh, hỏi: “Lão gia gia, đây là
cái gì ạ?” Quản gia đem bạc trả cho chủ quán, sau đó cẩn thận cấm lấy
chiếc bình bạch ngọc được bao kín giấy ở trên bàn, sau đó mới cúi đầu nhìn
tiểu tử kia, cười nói: “Nơi này là tiệm rượu, đây đương nhiên chính là rượu
rồi!” Tiểu tử kia không khỏi kiễng kiễng chân lên dùng mũi hít hít, vô tội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.