CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 365

Tiểu tử kia thực bất mãn khẽ lẩm bẩm một tiếng, lật người quơ quơ chân,
sau đó liền đá một cước lên mặt Thương Diễm Túc. “Phì!” Nhìn gương mặt
Thương Diễm Túc bị tiểu tử kia đá lên, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không
được mà cười thành tiếng, sau đó liền hỏi: “Gọi ta làm gì?” Nhìn thấy nàng
ở ngay trước mắt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy bàn chân nhỏ đang
đặt trên mặt bỏ ra một bên, trong lòng còn sợ hãi nói: “Ta cứ tưởng tất cả
những chuyện này chỉ là một giấc mộng”. Nàng sửng sốt một chút, lại tùy
tay chỉ chỉ tiểu tử đang nằm trong lòng hắn kia, nói: “Nếu như chỉ là giấc
mộng, sau khi tỉnh lại sẽ có nhiều thêm một thằng nhóc như vậy sao?” Cúi
đầu nhìn lại, nhìn con nằm ghé lên cánh tay hắn, cậu nhóc vẫn còn ngủ rất
say sưa, ánh mắt không khỏi trở nên ôn nhu, mang theo nồng đậm yêu
thương, đây là con hắn, chính là đứa nhỏ của hắn và Nghiên nhi. “Phụ thân.
. .” Người trong lòng đột nhiên lẩm bẩm, sau khi nỉ non lại vẫn ngủ say sưa
như cũ, Lãnh Thanh Nghiên nhìn con trong ánh mắt hiện lên một tia áy náy.
Thoáng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn phụ tử hai người, giống như là hình ảnh
đẹp nhất trên đời này vậy, đột nhiên khẽ xoay người nhìn về bầu trời phía
ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Túc, xin lỗi chàng”. Hắn nghe vậy, vội vàng
ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vì sao lại nói xin lỗi?” “Ta rõ ràng
sớm cũng đã đã biết chân tướng sự tình năm đó, nhưng lại không có hồi
kinh tìm chàng, để cho chàng phải thống khổ đến như vậy, cho nên, xin lỗi
chàng”. Trên mặt lộ ra một cái ôn nhu tươi cười, nói: “Ngốc ơi, đó là bởi vì
ta khiến cho nàng tức giận”. Xoay người lại nhìn hắn, khẽ lắc lắc đầu, nói:
“Không phải như thế. Khi ta biết được chân tướng sự việc, ta nghĩ nhiều
nhất cũng là nửa năm quay lại tìm chàng, nhưng là, thời điểm đó ta lại phát
hiện mình mang thai, hơn nữa thai nhi lại có chút không ổn, cho nên mọi
việc vẫn được hoãn lại”. Khi Thương Diễm Túc nghe thấy câu thai nhi
không ổn không khỏi ôm chặt lấy tiểu tử kia hơn, ôm theo nó vọt tới trước
mặt nàng, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mềm nhẹ của nàng, vẻ mặt
khẩn trương nhìn nàng, “Nghiên nhi”. “Yên tâm đi, không phải hiện tại
không có việc gì rồi sao?” Bàn tay đang nắm tay nàng thoáng chốc buộc
chặt, vẻ mặt áy náy cùng sợ hãi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đã khiến nàng
phải chịu khổ, thật sự là ta cũng không biết khi đó nàng đã mang thai”. “Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.