chuyện với bản mỹ nam nha, tránh cho một lát nữa ngươi lại khóc chạy đi
tìm Hoàng Hậu bà nội của ngươi!”
“Ngươi… Ta… Ta mới không như vậy đâu!”
“Dừng, không phải mỗi lần ngươi đều đến cáo trạng với bà nội ngươi
hay sao? Rõ ràng chính là do ngươi đến gây chuyện với ta trước, vậy mà
còn không biết xấu hổ chạy đi cáo trạng, bản mỹ nam khinh bỉ ngươi!”
Tiểu tử kia một tiếng lại một tiếng bản mỹ nam, nói ra thật sự là mặt
không đỏ khí không suyễn, nói ra không có gì là lạ, nghiễm nhiên bày ra
một tư thế suất đệ nhất thiên hạ. Ách, đương nhiên, trên đời này, muốn tìm
được một người so với tiểu tử kia suất hơn, đáng yên hơn, thật đúng là rất
không dễ dàng.
Thương Kỳ Thụy bị tiểu tử kia nói đến tức giận muốn khóc, có điều
lúc này đây nó cố nhịn xuống, kỳ thật là mỗi lần đều là do nó tìm đến
Thương Tuyệt Thế gây phiền toái trước, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi
lần đều bị Thương Tuyệt Thế bắt nạt trở lại, điều này khiến cho nó không
cam lòng, đều muốn khi dễ lại nó!
Trong ánh mắt mang theo một tia oán độc, nó chán ghét Thương Tuyệt
Thế, đem toàn bộ mọi thứ thuộc về nó đều cướp đi hết, sủng ái của bà cố,
sủng ái của hoàng gia gia, còn có danh hiệu thần đồng kia, toàn bộ đều đã
bị Thương Tuyệt Thế đoạt mất rồi!
Nếu như hắn không có xuất hiện ở đây, thật là tốt bao nhiêu a!
Nghĩ như vậy, Thương Kỳ Thụy trong mắt xuất hiện một tia hàn khí
mà không nên xuất hiện trên một tiểu hài tử tầm tuổi như nó. Tiểu tử kia
đột nhiên rùng mình một cái, trên mặt tươi cười thoáng thu lại, vẻ mặt đề
phòng nhìn Thương Kỳ Thụy.