CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 152

Phượng Dạ Hi liền bậc cười ha hả, xoay người đi nơi khác. Mặc cho

hắn hành sự.

Nửa khắc sau, mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong, thế nhưng, một

rắc rối mới lại xảy ra.

Lãnh Diệc Thần níu lấy ống tay áo của Phượng Dạ Hi, rụt rè nói:

"Nương tử, ta không mặc y phục được. Nàng giúp ta."

Nàng nghe vậy liền quay lại, đập vào mắt là thân thể màu đồng yêu

nghiệt. Làn da lại rắn chắc đến lạ kì. Cơ bụng nổi lên cuồn cuộn... Nàng
thật không ngờ, tên ngốc như hắn lại có một thân hình không thua kém gì
ngôi sao điện ảnh như vậy, còn có phần hơn nữa.

"Nương tử, nhanh lên a! Người ta lạnh lắm đó."

Quả thật trời đã vào giữa đông, không khí giá rét bao trùm muôn nơi,

thậm chí còn có tuyết rơi nữa. Mà Lãnh Diệc Thần hắn chỉ là một đứa trẻ,
mặc dù đang ở trong xe ngựa, thế nhưng hắn lại cởi trần nửa thân trên.
Trách sao không lạnh được.

Thở dài, nàng nói: "Được rồi, để ta mặc giúp ngài. Nào, dơ hai tay

lên."

Thật ra, Phượng Dạ Hi nàng thật sự không biết mặc cái loại y phục

này đâu. Hơn nữa còn là y phục nam nữa. Thế nhưng, mấy ngày gần đây
Linh Nhiên đã hướng dẫn nàng cách mặc chúng... Mục đích là sợ khi nàng
về nhà chồng, lại không biết mặc y phục cho chồng. Như vậy quê chết? Thế
nên nàng ấy mới tận tình hướng dẫn nàng như vậy.

Cẩn thận mặc y phục cho hắn, lại như vô tình mà nhìn thấy cơ thể rắn

chắc, thân hình tuyệt vời của hắn. Nói nàng không ngượng là nói dối. Ai
bảo hắn trời sinh yêu nghiệt làm chi? Tuy hắn tính cách trẻ con, thế nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.