CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 175

Nghe vậy, tên tiểu nhìn chỉ còn biết cười gượng, gã nói: "Ha ha, vị

khách quan này thật vui tính. Nhưng chắc chắn món ăn của Thiên Phúc sẽ
không làm các vị thất vọng đâu. Đồ của tửu lâu này là độc nhất vô nhị,
khắp thiên hạ chỉ có một thôi đấy."

"Thôi được rồi được rồi. Ta biết rồi, tửu lâu lớn nhất Nam Nhạc quốc,

nếu đồ ăn không ngon thì còn mở cửa làm gì cơ chứ." Phượng Dạ Hi xua
xua tay: "Các ngươi mau đi ra đi, chúng ta còn phải ăn."

Nghe được những lời nói của nàng, tiểu nhị cảm thấy phấn khích hơn

hẳn, gã cúi đầu: "Vậy thì chúc hai vị đây ăn ngon miệng." Nói xong, gã liền
dẫn đám phục vụ kia rời đi.

Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại Phượng Dạ Hi và Lãnh Diệc Thần.

Nàng đưa cho hắn một đôi đũa, nhìn hắn nói: "Đây, ngài mau ăn đi rồi còn
có sức mà đi dạo phố với ta chứ. Trời sắp tối đến nơi rồi, còn không ăn
nhanh thì trời sẽ khuya đấy. Đến lúc đó phải về Vương phủ, không còn
được đi dạo phố đâu."

Nghe đến ba chữ 'đi dạo phố'. Hai mắt Lãnh Diệc Thần sáng rực. Hắn

'ừm' liên tục. Sau đó đưa tay cướp lấy đôi đũa từ tay nàng. Sẵn tiện cầm
muỗng lên, hắn múc cơm chiên ăn ngấu nghiến, như kiểu sắp chết đói đến
nơi.

Phượng Dạ Hi liền phì cười, sao tên ngốc này lại đáng yêu thế chứ?

Nàng nhìn khuôn mặt tuy yêu nghiệt như biểu hiện lại y như đứa trẻ con
mười tuổi, đang ăn cơm ngẫu nghiến, liền xoa đầu hắn, nói: "Không nên ăn
nhanh như vậy, sẽ nghẹn đó. Ngài không nhớ lúc sáng mình đã mắc nghẹn
một lần sao?"

Lãnh Diệc Thần đang ăn phải dừng lại, ngậm một đống cơm trong

miệng. Hắn giơ tay cầm lấy cốc nước, uống lia lịa, hòng trôi được đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.