CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 231

Thấy chuyện không quá to, thế nhưng hắn lại xé ra to như vậy,

Phượng Dạ Hi liếc hắn: "Vương gia không cần làm quá lên như thế! Ta chỉ
hơi lạnh thôi!" Nhưng thật ra, trong lòng nàng rất ấm áp. Chưa bao giờ có
một người lo lắng cho nàng như thế. Chỉ vì nàng run lên một cái mà chuẩn
bị áo choàng cho nàng.

"Hừ, nương tử không được chủ quan. Qua tối nay đã là năm mới rồi.

Ta không muốn nương tử bị bệnh đâu!"

Nàng mắng hắn: "Ngốc!" Rồi quay mặt đi. Thế nhưng Lãnh Diệc

Thần chỉ cười cười, gãi đầu nhìn nàng: "Ta biết mình ngốc mà. Nhưng
nương tử lại chịu cưới tên ngốc là ta, vậy thì nương tử cũng ngốc!"

Giọng điệu này của hắn làm nàng phì cười, gõ đầu hắn một cái: "Ta

không ngốc, chỉ có ngài ngốc. Ta cưới ngài là vì muốn chăm sóc cho ngài.
Hiểu không?"

Không biết tên ngốc có hiểu hay không, chỉ thấy hắn nhảy cẩng lên,

vui mừng: "Ta biết mà, nương tử yêu thương ta nhất. Muốn chăm sóc cho
ta mà!" Nói rồi hắn cười, nụ cười tuy ngây ngô nhưng lại hiện hữu trên
gương mặt yêu nghiệt, làm người ta ngất ngây. Phượng Dạ Hi cũng không
ngoại lệ mà ngây ngất bởi nụ cười chết người của hắn.

Đúng lúc này, Linh Nhiên đi lấy áo choàng đã trở lại. Trên tay nàng

cầm theo một chiếc áo choàng lông cừu màu trắng muốt, nhìn qua rất dày
và ấm áp. Nàng đi đến, hai tay dâng lên cho Phượng Dạ Hi: "Vương phi, áo
choàng người cần đây ạ!"

Thấy chiếc áo choàng dày như thế, lại nhìn lại kiện áo thật dày trên

người mình, Phượng Dạ Hi xua tay: "Vốn dĩ hôm nay ta đã mặc y phục rất
dày rồi, cả ba đến bốn lớp chứ không ít. Lại còn choàng thêm một lớp áo
choàng bên ngoài nữa." Nàng tặc lưỡi: "Nếu thêm cái áo choàng lông cừu
dày cộm này, ta đảm bảo mình sẽ chết bởi vì ngạt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.