CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 251

nó phải xa ta. Ta luôn biết ngày đó sẽ xảy ra sớm thôi. Nhưng không ngờ
lại nhanh như vậy."

"Phụ thân." Nàng nghe lão nói vậy cũng có chút buồn. Vì mặc dù

không có máu mủ ruột thịt. Thế nhưng tận sâu thâm tâm. Phượng Dạ Hi đã
xem Trần Quốc Công là cha ruột của mình: "Người đừng buồn nữa. Không
phải Hi nhi vẫn sẽ trở về thăm người đó sao. Ca ca cũng sẽ trở về mà. Đúng
không ca ca?" Nàng nhìn Nam Cung Hạo. Mong chờ hắn trả lời.

Chỉ đáng tiếc, Nam Cung Hạo lại nhìn nàng với ánh mắt buồn rầu, rồi

lại nhìn sang Trần Quốc Công: "Hạo nhi bất hiếu. Kính xin phụ thân đừng
đau buồn."

"Haizz, bỏ đi bỏ đi. Chuyện chiến sự khó lường. Ta cũng không bảo

đảm gì được." Rồi lão lại uống một chén trà nữa: "Không nói chuyện buồn
nữa. Chúng ta nói chuyện khác."

Cả hai đều im lặng, để cho Trần Quốc Công nói. Lão nhìn Phượng Dạ

Hi, hỏi nàng: "Hi nhi à, con thật sự thích tên ngốc Vương đó sao? Không
ghét bỏ hắn à? Ta nhớ lúc trước vì chuyện thành thân này mà con còn tự tử
một phe. Hẳn là ghét hắn lắm. Vậy còn bây giờ thì sao? Sao lại muốn thành
thân với hắn?"

Quả thật lúc trước nàng có ghét bỏ hắn, nhưng đó cũng không phải là

nàng, mà chính là khối thân thể này. Nàng làm sao ghét Lãnh Diệc Thần
được cơ chứ? Hắn tuy có hơi ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu và ngoan mà.

"Thưa phụ thân, quả thật lúc trước Hi nhi có ghét Vương gia, không

muốn thành thân với ngài ấy vì ngài ấy quá ngốc. Thế nhưng đó cũng chỉ là
chuyện của trước kia thôi. Còn bây giờ, con thật sự thật lòng muốn thành
thân với Vương gia." Nàng thấy hắn đáng thương như vậy, không có ai
chăm sóc. Ngoài Thái hậu và Hoàng thượng ra thì trên đời nay chả có ai đối
xử với hắn thật lòng cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.