CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 264

Cái tên ngốc này, sao lại la lớn như thế chứ? Làm nàng thật mắc cỡ

chết. Nơi này có biết bao nhiều cung nữ, hạ nhân như vậy.

Quả nhiên, Linh Nhiên cười khẽ: "Vương gia đã vào rồi ạ! Vậy thì

chúng nô tỳ cũng xin được phép lui ra." Nói rồi, nàng ấy dẫn theo những
cung nữ khác lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng chặt cửa lại:
"Chúc Vương gia, Vương phi có một đêm tân hôn vui vẻ."

Cửa vừa đóng, người vừa đi. Lãnh Diệc Thần liền như một kẻ khát

nước gặp được nguồn suối. Chạy lại ôm chặt lấy nàng: "Nương tử nương tử
ơi, từ bây giờ nàng đã trở thành thê tử của ta rồi." Hắn cười khì: "Vi phu
vui lắm."

Nói rồi, hắn đưa tay lên, từ từ gỡ ra hỉ khăn, động tác không hề vội vã,

chỉ từ từ chậm rãi. Lúc này đây hắn không còn hấp ta hấp tấp, mà còn rất
cẩn thẩn, lớp khăn nhẹ nhàng được gỡ ra, dần dần lộ ra gương mặt khuynh
thành của nàng.

Phượng Dạ Hi có thể cảm nhận rõ ràng là hắn đang run. Đôi tay thon

dài chắc khỏe ấy nay lại run rẩy không ngừng. Bởi vì hắn quá trân trọng
giây phút này, lại còn xen chút hồi hộp, nên tay mới không ngừng run rẩy.

Rốt cuộc, lớp khăn hỉ cũng đã được tháo ra. Nụ cười của nàng vẫn còn

vươn trên môi. Cảm thấy rất ấm áp vì hành động trẻ con của hắn. Phượng
Dạ Hi mỉm cười, nắm lấy tay Lãnh Diệc Thần, nói: "Coi này, tay chàng
lạnh quá. Bảo sao lại không run cho được."

Lãnh Diệc Thần vẫn còn ngẩn ngơ, gương mặt yêu nghiệt đăm đăm

nhìn nàng: "Không lạnh không lạnh. Vì... Chỉ là vi phu muốn mau chóng
gỡ khăn hỉ của nương tử ra mà thôi. Mà lúc trước mẫu hậu có bảo, gỡ khăn
hỉ là phải từ từ, không được vội vã. Cho nên ta vừa nôn nóng, vừa gấp gáp,
nên mới run như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.