CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 33

Trước cổng Nghi Phụng các. Nam nhân toàn thân ngạo khí bức người,

long bào vàng óng phản chiếu dưới ánh mặt trời. Lão bà bà đã độ tuổi trung
niên, nhưng dung mạo phải nói là tuyệt đẹp, dáng đi cử chỉ uyển chuyển
như nước. Khí thế của hai người này phải nói là rất cao quý. Chỉ có người
trong Hoàng tộc mới có được.

Theo ánh mắt của nàng, Trần Quốc Công và Nam Cung Hạo cũng

nhìn về. phía cổng lớn. Lập tức, cả hai sắc mặt liền tái lại. Vội vàng quỳ
xuống hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế."

Tiếng hô vang lên, tất cả hạ nhân có mặt tại nơi đó không ai là không

đầu chạm mặt đất, cả người run rẩy. Nam nhân và lão bà kia vẫn bình thản
nhìn mọi chuyện diễn ra, hình như đã rất quen thuộc với chuyện này. Một
lúc sau, nam nhân kia mới bình tĩnh phất tay, lạnh giọng: "Trẫm miễn lễ,
các khanh bình thân!"

"Tạ chủ long ân."

Tiếng hô lại vang lên lần thứ hai. Sau đó, tất cả hạ nhân đều hoảng sợ

lui ra ngoài, bọn họ chỉ là những hạ nhân thấp hèn. Đương nhiên là không
có can đảm để đối mặt với người cao quý như Hoàng thượng, Thái hậu.
Lúc này, trong sân chỉ còn lại năm người, tất cả đều chìm trong im lặng.

Nam nhân tựa rồng kia thong thả nhấc từng bước chân, phong thái cao

quý không ai có thể mạo phạm được. Hắn càng lúc đến gần nàng...

Trần Quốc Công lập tức sợ hãi. Lão vội vàng chạy đến, nói tránh sang

chuyện khác: "Thưa Hoàng thượng, chẳng hay hôm nay người và Thái hậu
đến đây là..."

Nam nhân tựa rồng nhíu lại mày kiếm, ánh mắt khó chịu liếc nhìn lão.

Ý tứ là: Ta đến đây để làm gì, chắc hẳn ngươi cũng biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.