CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 337

hắn. Vì hắn đã không muốn nói, cho dù nói có hỏi thì hắn cũng chỉ sẽ lập lờ
cho qua mà sẽ không nói thật với nàng.

Vì vậy cho nên nàng sẽ chờ đến lúc hắn tự nói!

Nhưng quả thật là nàng nhớ tên ngốc đến phát điên rồi. Rất muốn

nghe hắn nũng nịu gọi nàng là nương tử, rất muốn cùng hắn đùa nghịch
một hồi.

Vì vậy, sau khi ăn xong sơn hào hải vị do Lãnh Diệc Thần làm ra.

Ngắm bóng lưng hắn rửa bát, nàng liền nhớ đến bóng lưng của Lãnh Diệc
Thần ngốc mỗi khi hắn kéo nàng đi. Suýt nữa thì buộc miệng nói: "Khi nào
thì ngốc tử của ta mới xuất hiện?" Nhưng may mà câu nói đó không thoát
ra khỏi miệng nàng. Nếu không thì sẽ có hoạ lớn xảy ra.

Mà Phượng Dạ Hi cũng tin rằng, Lãnh Diệc Thần lạnh lùng này chắc

chắn đã biết nàng đang nghi ngờ, thậm chí là biết thân phận thật của hắn.
Vì nàng cảm nhận được, nếu tên lạnh lùng này đã lên làm Thái tử được thì
chắc chắn hắn phải vô cùng mưu mô. Chỉ là vì sao hắn lại không hoán đổi
lại, cũng chẳng tỏ vẻ lo lắng gì. Mà ngược lại ngày nào cũng xuất hiện
trước mặt nàng, dửng dưng như không?

Hay là hắn cố tình để cho nàng biết?

"Lãnh Diệc Thần."

Hắn đang rửa bát liền quay lại: "Có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn gọi chàng một chút."

Vốn chính là tính hỏi chàng vài chuyện, thế nhưng lại không biết bắt

đầu từ đâu nên ta mới tìm đại một cái lí do như vậy.

"Từ nay về sau gọi ta là Thần Thần đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.