CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 387

Nàng gã khuỵu xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt, từng dòng lệ nóng

hổi cứ tuôn trào, như những hạt trân châu trong suốt chất chứa đầy niềm
đau thương.

"Ta không tin... Chàng nhất định vẫn còn sống!" Nàng loạng choạng

đứng dậy, vụt chạy ra ngoài: "Ta phải đi gặp phụ thân hỏi cho ra lẽ. Chàng
ấy ngốc như vậy, sao có thể dám chạy ra ngoài để bị giết được? Ta không
tin."

Cửa phòng bật mở ra, Trương công công cầm cây phất trần đứng bên

ngoài nhoẻn miệng cười với nàng: "Vương phi đây là muốn đi đâu? Lão nô
đã có lệnh của Hoàng thượng và Thái hậu tuyệt đối không để cho Vương
phi ra khỏi phòng nửa bước. Bây giờ giặc Nguỵ đang từng bước tiến vào
kinh thành, Vương phi mà ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm."

"Tránh ra!" Đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn lão, chất chứa nỗi hận thù sâu

sắc: "Nếu không ta sẽ không khách khí nữa đâu!"

Lão cười phá lên: "Ồ xem ai đang nói kìa? Hai lần trước Vương phi bị

lão nô đánh như vậy còn không sợ sao? Nay lại dám tuyên chiến với lão
nô?"

Nàng liếc nhìn lão: "Mặc dù nội lực và võ công của ngươi rất lợi hại.

Thế nhưng..." Nàng xoa xoa chiếc nhẫn trên tay: "Có lợi hại thế nào đi nữa
thì cổ đại vẫn lạc hậu thua kém hiện đại mà thôi! Mà trùng hợp rằng... Ta
lại là đặc công thời hiện đại!" Nàng vừa dứt lời, ngón tay liền nhẹ nhàng thi
triển, bấm vào cái nút chính giữa chiếc nhẫn. Một viên đạn xé gió bắn ra.

Mà Trương công công cũng đang không đề phòng. Lão cứ nghĩ nàng

chỉ nói phét thôi. Cho nên không tránh kịp viên đạn đó. Viên đạn với uy lực
cực mạnh cứ như vậy bắn thẳng vào bả vai lão. Máu tung toé cả ra. Lão đau
đớn ngã khuỵu xuống đất.

"Ngươi... Vừa làm gì ta?" Lão nén đau ôm lấy bả vai, gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.