CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 388

Nàng mỉm cười nhìn kẻ gặp nạn dưới chân mình: "Đây là để trả thù

cho lần trước ngươi dùng cây phất trần để đánh ta. Còn phát này..." Nàng
nổ súng, bắn một phát nữa vào bả vai còn lại của lão: "Là để trả thù lần đó
ngươi đánh ngất ta ở đại điện!" Nói xong nàng vụt chạy đến thư phòng tìm
phụ thân, bỏ mặc lão đang đau đớn nằm đó.

Vũ khí thời cổ đại dù lợi hại đến đâu cũng phải thua súng đạn của thời

hiện đại!

Đó là chân lý mà nàng đã rút ra được sau lần này. Thật may là lúc

trước đã đánh cắp chiếc nhẫn này của tổ chức. Tuy nhỏ nhưng lực sát
thương của nó là vô cùng lớn, có thể bắn chết một con sư tử. Tuy nhiên lúc
nãy nàng đã cố tránh những chỗ hiểm để chừa cho lão một con đường sống.
Nếu không sẽ kinh động đến triều đình mất.

Đến trước thư phòng, nàng gõ cửa: "Cha, cha có ở trong đó không ạ?"

"Vào đi!"

Phượng Dạ Hi mở cửa xông vào, thấy vẻ mặt phụ thân đã một tiều tuỵ,

những nếp nhăn trên mặt ngày càng nhiều. Nàng đã biết chuyện gì đã xảy
ra rồi...

"Cha... Là thật sao?" Nước mắt lại chực rơi xuống: "Chàng... Lãnh

Diệc Thần đã..."

Trần Quốc Công gật đầu: "Đã chết từ hai ngày trước. Lúc đó con bị

Trương quốc công đánh đến mê man nên ngủ say." Lão nói, giọng không
nặng không nhẹ: "Xác của Vương gia cũng không tìm thấy được, bị bão cát
vùi lấp trên chiến trường rồi."

Nàng loạng choạng lùi lại phía sau: "Không, sống phải thấy người,

chết... chết phải thấy xác. Nay tìm xác chàng không thấy, vậy chứng tỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.