CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 415

Chờ sau khi trong lều chỉ còn lại quân y và Phượng Dạ Hi đang hôn

mê. Quân y cả người đột nhiên phát sáng, biến thành một nữ nhân cực kì
xinh đẹp.

Giọng nói dịu dàng vang lên: "Trương công công ra tay thật nặng mà,

lại bị con rể của ta đánh vào. Xem ra đứa con rể này cũng thật tuyệt tình
mà. Hi nhi à, con xem đi, con đường tình ái đầy chông gai của con chỉ vừa
mới bắt đầu thôi mà cả người lại đầy thương tích rồi. Nếu ta không đi theo
con thì sao cơ chứ? Cánh tay này chẳng phải bị phế rồi sao?" Phượng Mẫu
nương nương cười: "Nhưng con yên tâm, vết thương này đối với ta chỉ
bằng con tép mà thôi." Bà truyền thần khí vào vết thương, lập tức kinh
mạch liền lại, miệng vết thương cũng từ từ khép lại. Bà còn giúp nàng chữa
trị luôn vết thương ở gáy, rất nhanh tất cả đều trở lại như cũ.

"Xong rồi! Là thần tiên cũng có cái lợi của thần tiên ấy chứ." Bà cười:

"Ta chỉ giúp con được đến đây thôi, phần còn lại phải tự con quyết rồi! Sợ
rằng phía trước vẫn còn nhiều chông gai đây. Nhưng dù có chuyện gì xảy
ra, ta vẫn hy vọng con đừng đánh mất chiếc vòng mà ta đã trao." Phượng
Mẫu nương nương nói xong liền hoá thành khói, hư ảo mà biến mất.

Đợi Phượng Dạ Hi tỉnh lại trời cũng đã tối. Nàng ngạc nhiên giơ tay

giơ chân nhìn. Kì quái, rõ ràng trước lúc ngất xỉu còn rất đau, sao bây giờ
đã khỏi rồi? Hoàn toàn không có một chút cảm giác đau đớn gì cả, một chút
cũng không. Ngay cả miệng vết thương cũng không thấy đâu, trên bả vai là
một mảnh trơn bóng.

"Tỉnh lại rồi à?" Lãnh Diệc Thần vén màn đi vào: "Nghe hạ nhân bảo

quân y chữa trị cho nàng rất tốt."

Cả hai tròn mắt nhìn nhau!

Lý do là lúc trị thương buộc phải thoát y phục ra, cho nên hiện tại

phần trên của nàng chỉ mặc có một cái yếm đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.