CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 494

Thái hậu dần chuyển sang âm trầm: "Nhưng Hựu nhi à, con yên tâm đi!
Mẫu hậu nhất định sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây, ngai vàng kia chỉ có thể
thuộc về con!"

"Không được đâu thưa mẫu hậu, bây giờ nhị đệ cấu kết với quân

Nguỵ, đã đoạt được Nam Nhạc quốc rồi, nay đệ ấy đã là vương, còn chúng
ta chỉ là tù nhân không hơn không kém." Gã thở yếu ớt: "Hơn nữa sau khi
người dân nghe được câu chuyện ngày xưa của mẫu hậu và tiền Hoàng hậu
thì cũng đã quay sang chán ghét chúng ta. Tất cả đều bất lợi, bây giờ
chuyện lấy ngai vàng về là không thể!"

"Ai nói không thể?"

Một giọng nói the thé vang lên, cửa ngục được mở ra. Theo luồng ánh

sáng nhỏ nhoi của chiếc đuốc, Lãnh Thiên Hựu và Thái hậu nhìn về phía
nơi đang phát ra tiếng nói đó, liền thấy một thân ảnh rất quen thuộc...

"Trương công công/sư phụ?"

"Chính là lão nô!" Trương công công cầm xâu chìa khoá trên tay, mỉm

cười nhìn Lãnh Thiên Hựu trong tình trạng chật vật: "Chặc chậc, Hựu nhi à,
con thảm quá đấy!" Chưởng lại vung ra một cái, phá tay xiềng xích trên
người Lãnh Thiên Hựu. Trương công công đi qua, cởi dây trói cho Thái
hậu.

Được tự do, Lãnh Thiên Hựu ngơ ngác nhìn sư phụ của mình: "Sao sư

phụ lại ở đây? Hơn nữa mấy ngày qua sư phụ đã đi đâu?"

"Ta bị thương!" Lão giơ tay ôm lấy hai bả vai đau nhức đến tê dại:

"Hôm đó ở phủ quốc công bị Nam Cung Dạ Hi đả thương, đến giờ vẫn
không hết đau."

Thái hậu và Lãnh Thiên Hựu nghe xong liền há hốc mồm, gã nói: "Sư

phụ võ công cao cường như vậy, sao có thể bị một nữ nhân yếu ớt đả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.