CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 513

Trong tâm trí nàng hiện tại còn rất nhiều điều cần phải lo lắng. Mà

ngày mai... Chắc chắn hắn sẽ tìm đến đây và 'hỏi tội' nàng. Phượng Dạ Hi
chắc chắn điều đó.

Nhưng đó là một cơ hội tốt. Nàng có thể nhân lần này mà làm bàn

đạp... Lên một kế hoạch thật hoàn hảo để trốn khỏi hoàng cung.

Phượng Dạ Hi nàng không cần gì cả, nhưng chỉ mong muốn một điều

thôi... Đó là có thể thoát khỏi cái lồng son này.

Cái cung điện mạ vàng này, cả cái chức vụ Hoàng hậu nữa. Nhiều

người rất muốn có nhưng nàng thì không. Đối với nàng bây giờ chỉ có tự
do là quan trọng nhất mà thôi.

Đáy mắt nàng loé lên chút ánh sáng mờ ảo, không rõ là cảm xúc gì.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt xinh đẹp đó đã khép lại.

Mọi chuyện cũng đến lúc kết thúc rồi!

"Thần, lúc nãy thiếp thật sợ, cứ tưởng là muội ấy sẽ giết luôn thiếp

chứ. Thiếp vốn chỉ muốn cứu muội ấy thôi, không ngờ rằng muội ấy... Lại
đối với thiếp làm như vậy..." Nguỵ Lương Khả được Lãnh Diệc Thần dìu
về phòng. Trên đường đi, ả không ngừng vùi vào lòng hắn, nũng nịu để
nhận lấy sự quan tâm vốn nên thuộc về ả. Lần này thì tốt rồi, Thần đã thực
sự hắt hủi tiện nhân kia, chàng đã coi nàng ta là người xấu rồi.

Lãnh Diệc Thần xoa đầu ả, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại không

nghe ra cảm xúc gì vang lên: "Yên tâm, công bằng của nàng trẫm nhất định
sẽ đòi lại. Còn bây giờ thì hãy vào phòng của nàng và ngủ ngon một đêm
đi. Trẫm có việc phải đi trước." Nói xong, hắn xoay người rời đi.

"Khoan đã." Nguỵ Lương Khả nắm lấy tay áo của hắn, nhỏ giọng năn

nỉ: "Chàng không thể ở lại đây với ta một đêm sao?" Vốn dĩ kế hoạch của ả
đêm nay đã thất bại thảm hại vì sự xuất hiện không nên có của Phượng Dạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.