CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 535

nàng nhu thuận nhất, mềm mại nhất và cũng mong manh yếu đuối nhất.
Hơn hết, trong lúc ngủ thì nàng cũng không nhìn hắn với con mắt tràn đầy
hận thù cùng chán ghét, điều đó khiến hắn cảm thấy an nhàn và mãn
nguyện.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm nàng tổn thương. Hơn ai

hết, ta luôn muốn cho nàng một cuộc sống bình an!"

"Nhưng ngươi lại là người đẩy muội ấy vào giữa cơn lốc xoáy, khiến

muội ấy vạn kiếp bất phục, không thể thoát ra được." Nam Cung Hạo nói.

Lãnh Diệc Thần im lặng không đáp, vì hắn ta nói đúng, chính hắn đã

khiến nàng rơi vào tình cảnh như hôm nay. Nếu 'hắn' không trở lại thì phải
chăng nàng đang sống trong vui vẻ?

Nhưng trên đời không có nếu. Tất cả đều đã được vận mệnh an bài. Số

phận của mỗi con người cũng vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng

của Mộc: "Thưa Hoàng thượng, Trần Quốc Công đã được giải vào thành,
khoảng chừng nửa canh giờ nữa thì sẽ được áp giải vào nhà lao ạ!"

"Được, trẫm đến ngay. Ngươi lui xuống đi!" Hắn quay sang Nam

Cung Hạo: "Chúng ta cũng nên đi xem lão một chút chứ nhỉ?"

Nam Cung Hạo nắm chặt tay lại, một lúc sau, bàn tay dần buông lỏng:

"Chúng ta đi!"

Lãnh Diệc Thần chỉnh lại chăn cho Phượng Dạ Hi, dịu dàng nói: "Hi

nhi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại. Nàng chờ xem trò hay nhé..."

Nửa canh giờ sau, tại thiên lao ẩm mốc tâm tối, khắp nơi đều là một

mùi hôi thối bốc lên, ánh sáng ít ỏi đến thảm thương, đến một cái đệm nằm
còn không có, chỉ có một ít rơm lót sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.