CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 538

Đẩy nhẹ một cái, cánh cửa vốn cũng không bền chắc mấy liền bật mở

ra. Ánh trăng ngoài trời nhàn nhạt chiếu vào trong qua khung cửa sổ nhỏ,
toàn bộ vóc dáng hốc hác của Nam Cung Trần đều hiện rõ ràng. Y phục lão
sờn cũ, vài chỗ rách nát, tay chân chằn chịt những vết thương lớn nhỏ. Làn
da đen sậm và nhăn nheo hẳn đi so với ngày trước. Đặc biệt là đôi mắt, mờ
mịt không có tiêu cự.

Nghe tiếng đẩy cửa đi vào, Nam Cung Trần khẽ ngẩng đầu liền, đôi

mắt híp lại, cố gắng nhìn về phía trước. Bóng dáng của Nam Cung Hạo
hiện lên, lão mừng rỡ vô cùng, căn bản cũng không thấy rõ Lãnh Diệc Thần
bên cạnh.

"Hạo nhi, là con à?" Giọng lão khàn khàn, run rẩy nói, hoàn toàn mất

đi vẻ uy nghiêm trước đây.

Nam Cung Hạo nhìn Lãnh Diệc Thần một cái, thấy hắn gật đầu liền đi

đến chỗ Nam Cung Trần, ngồi xuống. Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo nhăn nheo
của lão, xoa xoa: "Phụ thân, đúng là nhi tử, con đã trở về rồi đây!"

"Con vẫn còn sống sao?" Lão đưa vươn tay, chạm vào gương mặt góc

cạnh của Nam Cung Hạo: "Ta cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con được
nữa. Ta cứ ngỡ con đã mãi mãi rời đi ta, rời đi Hi nhi... Nhưng may sao...
Con vẫn còn sống... Con vẫn còn sống..." Thanh âm nghèn nghẹn không
thể nói trọn câu, lão gục đầu xuống vai Nam Cung Hạo, khóc nất lên như
một hài tử vừa tìm lại được món đồ quan trọng nhất đối với mình, cả người
không ngừng run lên vì vui sướng và xúc động.

Nam Cung Hạo cảm thấy lòng chấn động liên hồi, tâm trí bây giờ trộn

lẫn rất nhiều cung bậc cảm xúc, vui, buồn, hạnh phúc, thất vọng, bất ngờ...
Khiến cho hắn nhất thời không biết nên làm thế nào.

Tay bất giác vươn ra quàng qua vai Nam Cung Trần, hai phụ tử ôm

nhau sau một tháng xa cách, tưởng chừng như âm dương cách biệt. Hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.