CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 559

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng nhìn mình lúc nãy, trong đôi mắt

xinh đẹp đó không hề tồn tại một chút tình cảm nào.

Đêm nay... Trời thật sự rất lạnh, đêm cũng tối mịt, không trăng!

Chiếc lá trên tay hắn đã nát vụn từ lúc nào...

Mặt trời lên đến đỉnh núi, tiếng lẻng xẻng của xiền xích vang lên trong

ngục tù. Nam Cung Trần bị gong cổ, hai tay và hai chân đều bị xích lại, giải
lên xe chở tù nhân bằng sắt, đó giống như một chiếc lồng khổng lồ. Riêng
Nam Cung Hạo thì bị khoá tay chân, tuy không bị nhốt vào xe áp giải tù
nhân để bị mọi người phỉ nhổ, hắn được đưa đến cạnh Lãnh Diệc Thần.

"Hoàng huynh đến rồi à!"

Lãnh Diệc Thần đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Mang bao tâm trạng và cảm xúc, hắn đều dùng ánh mắt lạnh lùng che đi tất
cả. Từng bước từng bước đi đều vồ cùng cẩn trọng. Hôm nay... Là ngày hắn
báo được đại thù năm xưa cho mẫu hậu, cho đệ đệ, và cả cho hắn nữa!

"Im đi, ta không phải là hoàng huynh của ngươi. Ta mang họ Nam

Cung, không phải họ Lãnh."

Lãnh Diệc Thần cười: "Thế nhưng dòng máu đang chảy trong người

huynh là máu hoàng gia, huynh sinh ra đã định là người của Lãnh tộc rồi."

"Ngươi... Bỉ ổi, quân vương cướp ngôi vị của người khác!"

Thanh âm của Nam Cung Hạo rất to nên hầu như mọi người có mặt ở

đây đều nghe thấy được. Tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên.

Lãnh Diệc Thần thu lại tầm mắt, không ai biết hắn đang nghĩ gì, thế

nhưng hơi lạnh toả ra từ người hắn cũng đủ khiến mọi người hiểu được
rằng... Đế vương đang nổi cơn thịnh nộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.