CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 57

Nghe vậy, ánh mắt đen láy của hắc y nhân loé lên chút ngạc nhiên,

không ngại cùng Phượng Dạ Hi tiếp tục đấu khẩu: "A, là vậy sao? Thì ra
ngươi mong ta nhận thức ngươi như vậy!" Môi mỏng khẽ nhếch, tạo nên
hình vòng cung tuyệt đẹp. Đi kèm là giọng nói cực nam tính.

Có một khoảnh khắc, Phượng Dạ Hi dường như tưởng mình đã lạc

vào đôi mắt ấy, bị giọng nói trầm ấm đó hút hồn mất rồi. Đôi mắt hắn sâu
không thấy đáy, rất có hồn, rất đẹp, khiến người đối diện mê mẩn khi đã lỡ
nhìn vào. Còn giọng nói lại tựa chuông bạc, lúc cần trầm thì trầm, cần ngân
thì ngân. Quả thật là cực phẩm mà.

Thế nhưng nàng nhanh chóng không suy nghĩ về vấn đề đó nữa, nếu

không, nàng sẽ bị quyến rũ mất. Vì mặc dù rất thích giọng nói và đôi mắt
đó, nhưng nàng không thích hắn.

Bị chọc giận bởi câu nói của hắc y nhân. Hắn nói cứ như là nàng hoa

si lắm vậy. Cần hắn nhận thức sao? Ta đây nhổ vào!

Chỉnh lại tư thế một chút, nàng nói: "Vào vấn đề chính đi. Đêm hôm

khuya khoắt như vậy, ta không tin lại có người 'đi lạc' vào phòng ta. Nói đi,
ai phái người đến, đến để làm gì?" Bắt đầu tra hỏi hắn.

"Ta nghĩ ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy!" Hắc y nhân đáp: "Đến

đây là ý của ta, phía sau không có ai sai khiến."

"Vậy sao?" Mày phượng khẽ nhếch lên, đôi mắt của Phượng Dạ Hi

như chìm vào suy tư. Không rõ đang nghĩ gì. Ngay cả hắc y nhân kia cũng
thế, thấy nàng không đáp, hắn cũng chỉ im lặng, không nói gì.

Không gian tĩnh lặng quả thật khiến người ta bức rức, khó chịu. Chẹp

môi một cái, Phượng Dạ Hi mở miệng trước.

"Mục đích của ngươi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.