CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 607

"Nương nương nói gì vậy chứ? Muội sống là người của nương nương,

vậy thì dù có chết cũng phải trở thành ma của nương nương. Sống chết có
nhau, muội sẽ không rời đi!"

"Ngu xuẩn!" Nàng tát Linh Nhiên một cái thật mạnh: "Đi mau cho ta!"

"Muội không đi!"

"Nếu muội còn không đi thì ta sẽ ngay lập tức nhảy xuống vực này."

"Trẫm còn chưa cho phép thì không ai được rời đi cả." Lãnh Diệc

Thần hét lớn: "Hi nhi phải trở về với trẫm, còn tỳ nữ Linh Nhiên kia, ngươi
cũng không cần sống ở đây làm gì nữa."

Hắn vừa dứt lời, Phượng Dạ Hi liền cảm thấy toàn thân lạnh run. Đã

bao lần rồi, hết lần này đến lần khác hắn đều dùng sự sinh tử của những
người thân thiết để đe doạ nàng, làm nàng tổn thương và đau lòng thật sâu.
Hết tên ngốc cho đến ca ca rồi lại đến phụ thân, bây giờ là Linh Nhiên. Chỉ
cần hắn thả nàng đi là được rồi chẳng phải sao? Không yêu thì còn giữ lại
làm gì? Muốn nàng nhìn thấy hắn và nữ tử khác âu yếm sao? Không cần,
thật sự không cần. Sáng nay lúc thấy hắn và Nguỵ Lương Khả ở cạnh nhau
thì nàng đã quyết định rời đi chẳng phải sao? Mang theo trái tim chằng chịt
vết thương mà rời đi. Vứt bỏ mọi thứ, chỉ giữ lại tiểu hài tử. Thế mà hắn
vẫn muốn bắt cái thân tàn này về... Là để làm gì?

Nhân lúc nàng vẫn còn suy nghĩ, quân binh liền theo lệnh Lãnh Diệc

Thần tiến lên muốn bắt giữ Linh Nhiên. Cũng may võ công của muội ấy
cao cường nên có thể tránh thoát được mấy chiêu. Chỉ là, quân địch đông
kiến mà Linh Nhiên lại chỉ có một mình, chuyện sức tàn lực kiệt chỉ là sớm
muộn mà thôi.

Như nàng dự đoán, Linh Nhiên đã sớm bị đẩy lùi, vết thương phủ kín

khắp người, máu chảy nhỏ giọt rơi xuống đất, trộn lẫn với mồ hôi, đau rát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.