CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 612

Thế nhưng Phượng Dạ Hi chỉ cười, nàng xoay người lại, để Lãnh Diệc

Thần nhìn thấy nụ cười thanh thản trên môi mình.

Hắn hoảng hồn, nụ cười đó của nàng không vướn chút bụi trần. Cứ

như của một người không thuộc về thế giới này. Nhẹ nhàng quá, nhưng nó
lại như một chiếc roi dài và chắc, quất hắn thật đau. Chẳng lẽ mọi chuyện
không thể vãn hồi được sao?

"Ngươi có thể gọi ta một tiếng nương tử được không?"

Lãnh Diệc Thần đơ người ra, như thế vẫn chưa hiểu nàng đang nói gì.

"Ta biết mà, tình cảm của quân vương đâu thể chỉ dành cho một mình

ta!" Dường như chính nàng cũng không thể ngờ được rằng mình có thể nói
một cách thanh thản như thế. Nhìn xuống vực sâu không đáy, nàng lại cười:
"Lãnh Diệc Thần này, ngươi biết dưới đây có cái gì không?"

Hắn vẫn không thể cất lên lời.

"Là tên ngốc, ta thấy chàng đang cười với ta. Ở dưới đáy vực, chàng

đang chờ ta ở dưới đó. Còn gọi ta là nương tử!"

"Ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì không?"

Lãnh Diệc Thần hoảng sợ, gương mặt đã vặn vẹo không biết thành cái

dạng gì rồi. Hắn tức tốc phi xuống ngựa. Cố níu lấy tà áo của nàng. Nhưng
vẫn là... Không kịp...

"Ta muốn đi gặp tên ngốc."

Thân mình nhẹ như loài chim phượng hoàng, nhẹ nhàng rơi xuống đáy

vực sâu thăm thẳm, không luyến tiếc, cũng chẳng than oán, chỉ muốn vứt
bỏ đi tất cả để đến với phu quân của mình. Nụ cười chung quy vẫn nở trên
môi, như thể đây là thứ cuối cùng nàng để lại cho Lãnh Diệc Thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.