CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 631

Đêm đó, không ngoài dự đoán của Lãnh Diệc Thần. Nữ nhân ăn vận

xinh đẹp, đầu đội mũ khắc hoạ hình phượng hoàng, y phục cũng tương tự
như phượng bào, ung dung tiến vào Minh Lân điện của Hoàng thượng tối
cao.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Lãnh Diệc Thần vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, ánh mắt từ lúc

Nguỵ Lương Khả bước vào đến giờ chung quy vẫn không nhìn lấy ả một
cái. Ả hành lễ, hắn vẫn im lặng, không có kêu ả đứng lên.

Mãi một lúc sau, khi hai chân đã tê mỏi, Nguỵ Lương Khả mới ấp úng

cùng lo sợ: "Hoàng... Hoàng thượng..."

Lúc này, Lãnh Diệc Thần mới ngước đầu lên, nhưng là không nhìn

sang Nguỵ Lương Khả, mà là nhìn sang ngọn nến bên cạnh. Nó đã cháy
gần hết, hắn mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng như lại như tu la địa ngục vang
lên: "Nàng biết mình sai ở đâu chưa?" Vẫn không hô miễn lễ.

Nguỵ Lương Khả run lên một cái, sống lưng không tự chủ được lạnh

ngắt, sắc mặt tái nhợt: "Thần... thần thiếp ngu dốt! Không hiểu Hoàng
thượng nói gì." Bình thường đáng lẽ ra ả rất thong dong tự tại, có thể nhào
vào lòng hắn để nũng nịu, ép buộc hắn nói yêu ả. Nhưng hôm nay thì lại
khác. Khí thế lạnh lùng cùng tuyệt tình của hắn khiến ả sợ hãi, hai chân
mềm nhũn không dám kháng cự. Cộng với tin tức ả nhận được từ vua cha
sáng nay... Mọi thứ dường như sụp đổ ngay tại giây phút vinh quang nhất
của ả.

Lãnh Diệc Thần nhướng mi, lúc này mới quay sang nhìn Nguỵ Lương

khả, ánh mắt chứa đầy lạnh lùng cùng chán ghét: "Chính ngươi đã nói cho
nàng biết về vực Sát Tình!!!" Đây không còn là câu nghi vấn nữa, mà nó là
khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.