CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 666

mình cảm thấy thế nào nữa. Tâm trí và cả tất cả cảm xúc đều hỗn loạn.

Nhưng mà... Giờ phút này ta chỉ gặp nàng mà thôi! Dù cho có phải

đánh đổi cả mạng sống, ta cũng nguyện ý.

Trong ngục thất tối tăm ẩm thấp. Nữ nhân bị nhốt trong gian phòng

đầu tiên đang vẫy vùng, gào thét.

"Các người thả bổn cung ra. Nên nhớ, lũ người các ngươi chỉ là bọn

khốn hạ đẳng. Bổn cung đường đường là quý phi, sao có thể ở cái nơi tăm
tối, còn phải chịu sự đối xử như thế này? Mau mau thả bổn cung ra thì còn
may được tha mạng sống."

Thế nhưng đáp lại lời của Nguỵ Lương Khả chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Ả bất lực ngồi xuống: "Tại sao? Tại sao chứ? Ta đã làm gì sai? Người đáng
lẽ nên trở thành mẫu nghi thiên hạ phải là ta. Tại sao lúc này cũng là nàng
ta? Một con người chẳng có gì ngoài xinh đẹp? Nàng ta vô dụng, thân phận
thấp hèn. Thua kém ta rất nhiều. Rốt cuộc là tại sao?"

"Đó là vì con chưa biết cách bắt lấy trái tim của nam nhân." Nhà giam

bên cạnh, một lão già khoảng năm mươi tuổi lên tiếng.

"Phụ hoàng!"

Nguỵ đế cười khà khà, ngoắc ngoắc Nguỵ Lương Khả: "Con ngoan,

đến đây phụ hoàng nói cho con nghe cách khiến hắn yêu con. Yêu đến đắm
say, hoàn toàn quên đi hồ ly tinh kia."

Nguỵ Lương Khả nghe lời tiếng đến. Nghe được những gì mà Nguỵ

đế nói, hai mắt ả sáng lên.

Lần này thì... Thần chắc chắn là của ả rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.