CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 732

trong từng mạch máu của nam nhân này. Từ sau lần đó nàng âm thầm xác
định, A Thần kì thực không đơn giản.

Lãnh Diệc Thần nghe vậy mỉm cười, tay nhẹ nhàng nâng ly trà lên

uống, sau khi thử một ngụm, hắn khen: "Quả là trà ngon." Không vội trả lời
câu hỏi của nàng, tuy nhiên lần này hắn đã để lộ một sơ hở rất rõ rệt. A
Thần từng nói mình là con nhà thứ xuất, lại gặp biết bao nhiêu tình huống
khó khăn nghèo khổ. Thế nhưng lúc này đây, từng động tác khi uống trà
của hắn đều toát lên một khí chất quý tộc mà hiếm ai có được. Khiến
Phượng Dạ Hi đã nghi ngờ nay càng thêm hoài nghi.

Tuy nhiên nàng lại cất giấu hoài nghi đó ở trong lòng, thầm nghĩ chỉ là

mình quá đa nghi mà thôi. A Thần bấy lâu nay ở cạnh nàng cùng Quân nhi
cũng không có hành động gì quá trớn, dù thế nào hắn vẫn là người tốt?

"Ngươi quá khen rồi, đây chỉ là loại trà tĩnh liên tầm thường mà thôi."

Nàng cười: "Mà quan trọng hơn hết, ngươi muốn nói với ta chuyện gì?
Đừng làm ta hồi hộp."

Lãnh Diệc Thần nghe vậy tay vẫn xoay xoay tách trà, lát sau liền đặt

nó xuống bàn, quay sang nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh: "Ta sắp đi kinh
thành."

"Ngươi sắp phải đi đến kinh thành? Tại sao phải đi?" Phượng Dạ Hi

như nghe phải một tin sét đánh, cảm giác trống rỗng dần dần bao phủ. Một
tháng qua nàng đã quá quen đến cái cảnh sáng trưa chiều tối hắn đều chạy
đến ăn chực, hoài niệm cái cảnh mà ngày ngày đều thấy hắn cùng Quân nhi
ngồi dưới tản cây ngô đồng, hắn dạy cậu học binh thư. Nếu bây giờ hắn rời
đi, chẳng phải những cảnh đó đều sẽ tan biến như phù du hết sao?

Phượng Dạ Hi cũng không hiểu tâm trạng mình tại sao lại kì lạ như

thế. Rõ ràng bản thân nàng biết rằng đời người chỉ là một chốc thoáng qua,
thế nhưng vẫn không tự chủ được nảy sinh cảm giác với một nam nhân vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.