CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 730

"Tất cả nghe lệnh, Nạp Lan tướng quân cùng Hầu tướng, Trung tướng

ở lại canh giữ mặt trận. Còn lại đều theo trẫm xuất phát trở về kinh thành
trong đêm nay."

Lời vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Thế nhưng lời

của đế vương chính là mệnh lệnh tối cao nhất, bọn họ đâu ai dám kháng
lệnh. Vì vậy liền cung kính đáp.

"Đã rõ, thưa bệ hạ."

Thiên hạ này không có bất kì ai dám cãi lời hắn.

Bởi vì hắn là Ngự Thiên Đế, quân vương cai quản một cõi thiên hạ.

Tia nắng buổi chiều ấm áp chiếu xuống gốc cây ngô đồng, nơi đó có

hai mẫu tử nọ vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Người mẹ đẩy chiếc xích đu,
khiến cho hài tử của nàng bay thật cao. Mà tiểu tử đó cũng rất khoái chí
cười sảng khoái, tuy còn nhỏ nhưng cậu không hề sợ hãi với độ cao như
vậy.

"Mẫu thân, cao nữa cao nữa, đẩy cao hơn nữa."

Phượng Dạ Hi mỉm cười, nhưng vẫn không có tăng thêm lực đẩy:

"Không được, bay cao quá nếu có chuyện gì thì mẫu thân sẽ đau lòng lắm."
Thanh âm dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm và cưng chiều đối với nhi tử của
mình.

Cảnh tượng đó toàn bộ đều đập vào mắt Lãnh Diệc Thần, khiến cõi

lòng hắn có một nỗi hạnh phúc dâng trào. Nữ nhân hắn yêu và hài tử của
hắn đều ở đây, ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Không như
trong những giấc mộng trước kia, chúng đến nhanh mà cũng biến mất thật
nhanh. Sáng hôm sau tỉnh dậy liền thấy một bên gối ướt đẫm, mà giai nhân
cũng không còn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.