CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 735

"Thế nhưng..." Hắn ngập ngừng, hai nắm tay nắm chặt lại, cuối cùng

nghĩ đến tương lai của cả hai, hắn đưa ra quyết định cuối cùng: "Hi nhi, ta
không muốn rời xa nàng."

Một câu đó của hắn đủ làm trái tim Phượng Dạ Hi lung lay. Nhưng

bỗng nhiên trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh của hoàng thân quốc thích
chém giết lẫn nhau để đạt hoàng vị, nỗi chán ghét lập tức thay thế tình cảm
trong lòng. Khát vọng tự do dâng lên, nàng nói: "Ngươi không muốn rời xa
ta vậy thì tại sao còn quyết định đi đến kinh thành? Nam nhân đúng là nói
một đằng làm một nẻo. Nhưng A Thần à, ngươi vẫn chưa nghe cổ nhân
thường hay nói gì sao? Có mỹ nhân sẽ không có giang sơn, có giang sơn sẽ
không có mỹ nhân. Ngươi chỉ được chọn một. Nhưng dù ngươi có chọn cái
nào thì ta vẫn quyết định sẽ rời đi thôi."

"Hi nhi, nàng đừng nói như vậy, cũng đừng tự dối lòng mình. Ta biết

trong lòng nàng có ta."

Lời vừa dứt, Lãnh Diệc Thần liền nhận được một ánh mắt trầm tĩnh

lạnh như băng: "Đừng có tự suy diễn, ai bảo trong lòng ta có ngươi? Những
người, những thứ có liên quan đến hoàng quyền tranh đấu đều không đội
trời chung với ta. Ngươi mau trở về chuẩn bị để tối nay xuất phát đi." Nàng
mím môi, nói: "Sau khi ngươi đi ta cũng sẽ rời đi vào sáng mai." Dứt lời
liền đứng dậy, đi vào bên trong lều.

Nhưng lại bị một lực kéo lại, lưng nàng chạm vào một lồng ngực ấm

áp, cảm xúc dâng trào, lời tỏ tình đột ngột được thoát ra: "Hi nhi, ta yêu
nàng. Rất yêu, rất yêu, yêu từ rất lâu rồi."

Đây là lần thứ hai nàng được người ta tỏ tình. Một lần là Hồn sư

huynh, lần này lại đến A Thần, cả hai đều là người mà nàng yêu quý. Thế
nhưng cảm giác rất khác, đột nhiên được hắn tỏ tình khiến nàng bàng
hoàng vô cùng, cũng có chút vui mừng. Thế nhưng... cố gắng khắc chế con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.