CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 785

"Không cần, để như này đẹp hơn. Dù sao vùng phía Nam này vốn

trước kia cũng ít người lui tới." Ánh mắt hắn vẫn nhìn vào xa xâm.

"Đúng là hoàng gia, căn bản không tiếc đất tiếc tiền chút nào. Người

dân ngoài kia cần một mảnh đất để cày cấy cũng không có. Vậy mà ngươi
lại bỏ đi cả một khu đất rộng như vậy." Hoàng cung vốn rất rộng lớn. Chỉ
một phần của nó thôi là đã bằng cả hơn mười mẫu ruộng hợp lại.

Hắn cười: "Vậy nàng có biết tại sao ta lại bỏ nó đi không?"

Phượng Dạ Hi nhìn Lãnh Diệc Thần, im lặng không nói, như đang chờ

đáp án từ hắn.

"Năm năm trước, ngày đầu tiên sau khi ta vừa đoạt được hoàng vị liền

lập nàng làm hậu. Phong Hồn nhân thời điểm ta sơ suất, y cho người đốt đi
khu vực phía Nam này. Cử ba trăm nhân khẩu cầm chân ta, y đối với ta sử
dụng kế giương đông kích tây."

Nàng thắc mắc hỏi, dường như vô cùng kinh ngạc bởi những gì hắn

nói: "Tại sao y lại phải làm vậy?" Phong Hồn sư huynh rất hiền, tuy y là
cung chủ của một cung phái lớn mạnh nhưng lại luôn mang một bộ mặt ôn
hoà. Nàng không tin chính y là người làm ra cái chuyện động trời như vậy.

Thế nhưng, câu trả lời của Lãnh Diệc Thần lại khiến nàng được một

phe kinh ngạc hơn nữa. Hắn nói: "Đó là bởi vì y muốn cứu nàng!"

"Tại sao y lại muốn cứu ta?"

"Cái này thì đợi khi nàng có được trí nhớ, tức khắc sẽ biết nguyên do."

Hắn cười thần bí: "Còn bây giờ, ta sẽ không nói thêm gì nữa!"

"Làm sao để ta có được trí nhớ?"

"Nếu nàng muốn có thì ta sẽ giúp! Chỉ là nếu nàng thực sự muốn có!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.