CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 831

chẳng vô dụng. Thứ cảm giác đó cứ thôi thúc ta không ngừng. Ta muốn
chiến đấu! Cũng là thử xem, liệu có tìm lại được kí ức trước đây không."

Lãnh Diệc Thần nghe cắn răng, biết rằng một khi nàng đã quyết rồi thì

sẽ không bao giờ đổi ý. Hắn âm thầm đưa quyết định, nói: "Được, nhưng
phải cẩn thận. Hãy nhớ rằng ta luôn ở đằng sau để yểm trợ cho nàng." Vừa
nói, hắn vừa xoa đầu Phượng Đằng Quân, đồng thời nghĩ xem nên đem cậu
đến đâu là an toàn.

"Cảm tạ!" Dứt lời, nàng liền nhảy xuống phía dưới, nói với bọn Long

Kỳ Chu: "Dùng ta làm mồi nhử."

Ba người bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn sang Lãnh Diệc

Thần. Thấy hắn gật đầu, bọn họ cũng đã hiểu.

Lưu Thiên Thác tiến đến, nói: "Đại tẩu, mạo phạm rồi!" Hắn nói vào

tai nàng toàn bộ kế hoạch, Phượng Dạ Hi gật đầu: "Ta biết rồi, không cần e
ngại ta. Bắt đầu đi!"

Ba người bọn họ chỉ huy binh đoàn của Ngự Thiên Đế tránh xa chỗ

này ra. Cột lên tay Phượng Dạ Hi một sợi dây mềm nhưng chắc chắn. Sau
khi dàn xếp xong xuôi, bọn họ cũng nhảy tót lên cây, chỉ để lại dưới mặt
đất một mình Phượng Dạ Hi.

Đúng lúc này, dưới chân rung động kịch liệt, thứ dưới mặt đất kia

đang di chuyển với tốc độ thật nhanh đến chỗ nàng. Chân bỗng cảm thấy
nằng nặng, mùi hôi thối xộc vào mũi. Ngụy đế thò tay lên nắm lấy bàn chân
trắng mịn của nàng, một lòng kéo xuống đất.

Ngay lúc này, nàng hướng bọn họ giật dây một cái, Lưu Thiên Thác

cùng Long Kỳ Chu dùng sức kéo nàng lên. Đồng thời cũng kéo luôn Ngụy
đế ra khỏi lòng đất.

Lãnh Diệc Thần hét: "Hi nhi, đạp lão xuống!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.