CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 832

"Không cần ngươi nhắc!" Nàng giơ một chân không bị nắm lên, đạp

thật mạnh vào tay lão một cái. Ngụy đế tuy không bị đau, nhưng phải nói
rằng lực chân nàng dùng khá mạnh, bàn tay của lão dần trượt ra khỏi cổ
chân nõn nà. Thân hình Ngụy đế rớt xuống đất. Còn Phượng Dạ Hi được
kéo lên cây. Ngay cả Lôi vốn nằm dưới đất cũng đã được đưa đến chỗ an
toàn.

"Ngay lúc này, Tuân, phóng lửa."

Nghe khẩu lệnh của Lãnh Diệc Thần, Lăng Dạ Tuân rải bột mì xuống

thân người Ngụy đế, sau đó lại thả đuốc trên tay xuống. Lửa gặp bột, bùng
cháy dữ dội. Ngụy đế rít lên một tràn dài, vang xa khắp nơi, khiến rừng núi
lay động, cây cỏ như đổ rạp. Tiếng rít này khiến lỗ tai của những người ở
gần lão cũng muốn điếc tai.

"Thành công chưa?" Long Kỳ Chu hỏi. Tuy nhiên, không khí im lặng

này chính thức khiến tinh thần của hắn trở nên căn thẳng, không khỏi lấp
bấp cất giọng: "Này này... Đừng nói là..."

Lãnh Diệc Thần liếc hắn một cái: "Đệ tự mình đi mà nhìn!"

Long Kỳ Chu theo lời nhìn xuống. Chỉ thấy sau tràn rít dài, ngọn lửa

vốn bao bộc lão dần dần tản đi, sau đó tắt hẳn. Ngụy đế nhướn người một
cái, chậm rãi hướng về nơi có máu Phượng Hoàng, đám người Long Kỳ
Chu lúc này cũng nhìn thấy được thần sắc của lão. Chỉ có thể diễn tả bằng
hai từ, hung hăng. Đúng vậy, Ngụy đế sau khi 'bị đốt' đã trở nên hung hãn
hơn hẳn. Thấy bọn họ, lão cũng không thèm chui xuống mặt đất nữa, trực
tiếp phóng lên cây. Gào thét truy bắt hai mẫu tử Phượng Dạ Hi.

Lãnh Diệc Thần, Long Kỳ Chu, Lăng Dạ Tuân, Lưu Thiên Thác,

Phượng Dạ Hi chỉ biết há hốc mồm mà nhìn cảnh tưởng có một không hai
này.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy cương thi biết leo cây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.