CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 932

"Hi nhi..."

"Sau đó ta chết đi, ừm... thật ra mà nói thì lúc đó ta đau lòng lắm. Tuy

là bây giờ hết rồi! Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy thống khổ vô cùng."

"Hi nhi..."

Phượng Dạ Hi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ cùng ăn năn đang

nhìn mình, nàng mỉm cười, những đau đớn của kí ức khẽ giấu vào trong
lòng, không để cho ai biết được. Hắn bây giờ yêu thương nàng như thế
này... Những gì lúc trước cũng hạn chế nhắc lại trước mặt hắn. Phượng Dạ
Hi nhận ra mình đã hơi lạc đề, liền bắt đầu vào tâm điểm.

"Ta chết đi, lại ở mộng cảnh gặp phải mẫu thân ta, Phượng Mẫu nương

nương."

"Phượng Mẫu nương nương?" Thấy nàng đã nén lại đau thương, lảng

tránh sang chuyện khác. Lãnh Diệc Thần cũng chẳng muốn tiếp tục thảo
luận nữa, sợ lại làm nàng đau lòng.

Xem ra những chuyện hắn đã làm vẫn là khiến nàng đau lòng quá sâu.

Có thể khiến nàng đang vui vẻ mà chỉ cần nhắc đến chuyện đó liền có thể
buồn rầu đau khổ, thanh âm run rẩy.

"Đúng vậy, là Phượng Mẫu nương nương. Từ lúc ta xuyên không đến

đây, bà ấy rất hay xuất hiện trong những giấc mộng của ta. Lúc ấy, tuy
không biết bà ấy là ai, nhưng ta có thể cảm nhận được bà không phải người
xấu. Và rồi vào giây phút ở dưới vực thẳm kia, ta mới biết hoá ra bà ấy
chính là Hoàng tỷ của Thiên Đế, là thần tiên. Mà năm ấy tình cờ ta và ba
người bạn lại uống phải máu của bà, thế cho nên liền trở thành con của bà."

"Vì là thần tiên nên sức mạnh vô biên. Ta cầu xin bà ấy khiến ta quên

đi tất cả mọi chuyện. Thế là như ý nguyện, ta quên hết, quên luôn cả ngươi.
Thứ duy nhất nhớ được chính là một cái tên?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.