CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 936

Lãnh Diệc Thần càng nghe càng mê man, hắn dường như có thể

mường tượng ra một thế giới vô cùng hạnh phúc mà nàng đã kể. Ánh mắt
dần dần sâu thẳm.

"Thế nhưng cũng có vài mặt xấu. Ở thế giới của ta tồn tại khá nhiều

phần tử xấu xa, là tệ nạn xã hội, chuyên đi phá rối trật tự công cộng, khiến
cho người dân không thể an ổn sinh sống được. Hơn nữa bầu không khí ở
nơi đó cũng rất ô nhiễm, đâu có được trong lành như ở đây. Thức ăn cũng
tẩm đầy hoá chất, làm gì còn tươi ngon nữa. Rừng rậm bị chặt phá nặng nề,
lũ hằng năm đổ về nhiều không đếm xuể. Biển ô nhiễm nặng nề, tất cả đều
là do họ cố gắng hiện đại hoá cuộc sống mà gây nên. Rác thải cũng không
được vứt đúng chỗ, thành ra ngập tràn rác."

"Nhưng cũng có một số người rất có ý thức, họ biết bảo vệ môi

trường, biết trồng cây gây rừng, họ mong muốn bầu không khí luôn luôn
trong sạch. Nhưng đó chỉ là một số phần tử nhỏ thôi. Còn có..."

Những lời sau đó hắn hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Những từ ngữ

nàng sử dụng không thuộc về nơi này, khiến hắn chỉ có thể nắm được sơ bộ
những ý chính mà không thể hiểu hết hoàn toàn lời nói của nàng. Hắn cảm
thấy thế giới của nàng quả thật quá tốt đẹp, tuy có vài thành phần xấu
nhưng cũng chẳng đáng so sánh được với cái thế giới vĩ đại đó. Mà mình
hoàn toàn không có mặt ở trong những kí ức tươi đẹp ấy của nàng.

"Hi nhi này..." Nàng còn chưa nói hết thì đã bị Lãnh Diệc Thần chặn

lại. Thanh âm hắn đều đều, nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể nghe ra được
một nỗi buồn phảng phất ở bên trong. Hắn đây là đang tủi thân, là đang tự
ti. Thầm nghĩ mình không có bản lĩnh để khiến cho nàng được ở trong một
thế giới tuyệt vời như vậy.

"Ở nơi đó quá tốt đẹp! Nàng có hay chăng muốn trở về?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.