nữa!
Sắc mặt của Tiết Lăng Vân hơi lúng túng, cây Khô Cốt Thần Trượng
này quá tà môn, hắn không dám sử dụng nó nữa.
Ngơ ngác nhìn Khô Cốt Thần Trượng trước mặt, lúc này Khô Cốt
Thần Trượng đã trở lại hình dáng là một cây trượng bằng xương trong suốt,
ở bên trong nó có một chút yếu ớt lục quang lập lòe, Tiết Lăng Vân thu hồi
Khô Cốt Thần Trượng vào trong Trữ Vật Thủ Trạc.
Thứ này tuy rằng rất tà môn nhưng uy lực cũng rất lớn, hắn tạm thời
sẽ không vứt nó đi.
- Lăng Vân! Bây giờ chúng ta nên làm gì? Âm Đồng đã chết, chúng ta
không thể hỏi hắn tin tức của sư thúc ngươi được nữa!
Hai người bình tĩnh trở lại, Lăng Nhược Vũ nhíu mày nói.
- Bây giờ chúng ta đi xung quanh quan sát một chút. Nếu như tìm
không được sư thúc của ta thì... chúng ta chỉ có thể đi tìm Âm Liễu mà thôi,
bây giờ chỉ có hắn biết rõ vị trí sư thúc của ta!
Tiết Lăng Vân nói.
Hai người bắt đầu tìm kiếm Lý Ngọc Chân khắp nơi trong cung điện,
nữa canh giờ trôi qua, bọn họ đã tìm kiếm mỗi một nơi, mỗi một góc hẻo
lánh trong cung điện nhưng vẫn không tìm được chút dấu vết nào của Lý
Ngọc Chân.
Tiết Lăng Vân vẫn không chịu từ bỏ, lại dẫn theo Lăng Nhược Vũ đi
vài dặm xung quanh tìm kiếm một lần nhưng vẫn không thu được chút dấu
vết nào.