- Lăng Vân! Côn Luân Sơn bảy mươi hai phong đều Tiên Sơn thắng
cảnh nổi tiếng, chúng ta đi dạo chơi một chút đi!
Tống Ngọc Dao nói.
Nàng lo lắng ở bên trong Ngọc Hư Cung này gặp phải Lý Phá Trần,
cho nên mới gọi Tiết Lăng Vân đi ra ngoài cùng mình.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầy, hắn cũng có ý này, Tống Ngọc Dao
lập tức nắm lấy tay hắn hướng không trung bay đi, từ xa lưu lại một câu
nói:
- Đạo sự huynh, Ngọc Chân sư muội, ta đi ra ngoài dạo chơi một chút,
lát nữa sẽ trở về!
Tống Ngọc Dao mang theo Tiết Lăng Vân hướng phía xa xa bay đi,
hai người rất ít khi đi du ngoạn, nên lúc này hai người chơi quá vui vẻ quên
hết cả thời gian.
Sắc trời dần dần tối, Tống Ngọc Dao nói:
- Lăng Vân! Chúng ta trở về thôi, nếu không mấy người sư huynh sẽ
rất lo lắng!
Tiết Lăng Vân nhưng lại không muốn trở về, hắn không muốn nhìn
thấy khuôn mặt đáng ghét của mấy tên đệ tử đời thứ ba, lập tức ôm lấy
Tống Ngọc Dao, nói:
- Sư phụ! Nơi này rất yên tĩnh, chúng ta chơi thêm một chút nữa, ta và
ngươi đã rất lâu không có hoan ái qua!
Thân thể Tống Ngọc Dao dần dần mềm nhũn, kỳ thất bản thân nàng
cũng rất muốn cùng Tiết Lăng Vân hoan ái, nhưng lại sợ ảnh hưởng tu vi
Tiết Lăng Vân nên một mực không dám quá mức phóng túng.