CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 269

Tay của Cố Tuần run lên, suýt nữa làm cô ngã xuống đất. Hành lang

được lót thảm đỏ dày nên lúc bước đi không phát ra tiếng động, đoạn
đường từ cửa thang máy đến phòng ngủ quả thực là đoạn đường ngọt ngào
đau khổ, người trong lòng mềm nhũn như không có xương, hơi thở như hoa
lan. Anh như đang bước đi trên mây, cũng như đang vượt qua biển lửa.

Nhà họ Trần đã bao trọn năm tầng của khách sạn Kim Ngân Hải để

dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho thân hữu (người thân+bạn bè). Bạn bè của
Trần Dương được sắp xếp ở tầng mười sáu, mọi người hẹn buổi tối cùng
nhau sum họp, sau đó nghỉ ngơi một đêm rồi chiều mai sẽ cùng trở về
thành phố S. Trước cửa phòng số 1606 có treo một bảng hiệu màu đỏ, bên
trên viết “Anh Cố”. Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, sau đó mắt nhìn
thẳng lập tức đi ra ngoài.

Cố Tuần bế Hổ Phách vào phòng, đặt cô lên giường, sau đó tháo giày

ra cho cô.

Dáng người của cô không thấp nhưng bàn chân lại rất nhỏ, mềm mại

như không có xương, trắng như ngọc. Lúc anh nâng bàn chân cô lên, có
một cảm giác không muốn rời tay.

Dường như Hổ Phách cảm thấy hơi nhột nên hơi cong chân lên, co lại,

sau đó lại thả lỏng ra. Lúc này váy của cô bị vén lên một đoạn, để lộ ra đôi
chân nhỏ nhắn đẹp đến không tưởng.

Trước giờ Cố Tuần không uống rượu, nhưng vừa rồi có cùng mấy

người bạn thân uống vài ly rượu đế nên bây giờ liền cảm thấy toàn thân
nóng ran, hơn nữa lại còn là nóng từ trong ra ngoài. Hình như nhiệt độ của
máy điều hòa trong phòng hơi cao nên anh đứng dậy giảm nhiệt độ xuống
thấp một chút, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua Hổ Phách.

Khi anh đặt cô lên giường, cô yên lặng như một con mèo nhỏ. Anh

cho rằng cô đã ngủ, ai ngờ cô lại đang mở to đôi mắt sáng như hai bóng đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.