CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 271

Cố Tuần càng nắm chặt tay hơn, nhưng rồi cuối cũng vẫn không thể

kiềm chế được, tựa như một luồng điện là lạ từ lòng bàn tay chạy khắp toàn
thân, làm anh như muốn tan chảy. Cô bỗng giơ cánh tay lên, vòng qua cổ
anh, nói: “Sao anh không hôn em?” Hổ Phách ngước mắt lên, mi mắt phảng
phất hơi trĩu xuống, mắt nửa hé nửa mở, xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc.

Hơi thở của Cố Tuần trở nên gấp gáp, hít sâu một hơi rồi lại một hơi

nữa.

“Em muốn biết hôn môi có tư vị gì, mau đưa lưỡi của anh vào miệng

em đi.”

Không ai có thể cưỡng lại lời mời thẳng thắn trực tiếp như vậy, nhất là

đối với người con gái mình thích.

Cố Tuần chợt cúi đầu, ngậm lấy môi của cô. Nụ hôn quyết liệt này ập

đến bất ngờ không hề báo trước, anh mạnh mẽ mút lấy khóe môi rồi đến
đầu lưỡi của cô, tưởng chừng như muốn nuốt cô vào trong bụng. Nụ hôn
của anh vô cùng mãnh liệt, gần như không cho cô có thời gian thở dốc,
song cô cũng không cảm thấy khó thở mà ngược lại còn rất thành thạo, hơi
nâng ngực lên đón lấy nụ hôn sâu của anh.

Hơi thở nam tính trên người anh phả ra nhiều chưa từng có, Hổ Phách

cảm thấy cả người nhẹ như mây trôi, có cảm giác mất hồn không nói nên
lời, chỉ muốn chìm đắm mãi trong mùi hương của anh không muốn tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, hóa ra hôn nhau lại có cảm giác tuyệt vời đến
vậy.

Hồi lâu sau, Cố Tuần buông cô ra, người trong lòng sắc môi ướt át, đôi

mắt như nước, hỏi anh: “Anh tha thứ cho em rồi ư?”

“Không.” Đó là cảm giác cho dù có bù đắp như thế nào đi nữa cũng

không thể thỏa mãn mà sinh ra giận không cách nào tha thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.