CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 297

Hổ Phách vừa lúng túng vừa cuống quýt, đỏ mặt nói: “Rốt cuộc là có

hay không, có thì để em đi uống thuốc.”

Cố Tuần giật mình, đứng lên, vẻ mặt không thay đổi nói một câu

‘không có’.

Hổ Phách như trút được gánh nặng, ôm ngực nói: “Làm em sợ muốn

chết.” Nói xong còn nở nụ cười như là mình vô cùng may mắn.

Mặc dù cô cười đẹp đến rung động lòng người nhưng ngực của Cố

Tuần chợt cảm thấy nhói lên một cái, xảy ra chuyện gì với anh đáng sợ lắm
sao?

Cố Tuần lạnh lùng nói: “Đã dọa em sợ muốn chết à?”

Một lúc sau Hổ Phách mới nhận ra mình đã nói sai, liền đỏ mặt muốn

nói xin lỗi anh nhưng lại không thể nào phát ra khỏi miệng, đề tài này thật
sự rất xấu hổ, dù sao thì chỗ này cũng không thích hợp ở lâu, chạy là
thượng sách, vì vậy cô bèn vội nói: “Cũng muộn rồi, anh nghỉ sớm đi nhé,
em về trước.”

Cố Tuần nói: “Để anh đưa em về.”

Trực giác của Hổ Phách mách bảo là Cố Tuần đang tức giận, cho nên

cô liền vội vàng nói: “Không cần đâu, gần mà, em cũng muốn đi bộ cho
tiêu cơm một chút, anh không cần đưa em về đâu.”

Cố Tuần cũng không kì kèo nữa, chỉ tiễn cô đến cửa thang máy.

Hổ Phách bước vào thang máy, bỗng chợt nhớ là quên trả lại chìa khóa

nhà cho anh, không thể làm gì khác hơn là chờ lần sau sẽ đến trả.

Ra khỏi cổng Phương Thành, cô liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác

vừa rồi quả thực hồi hộp giống như lúc vừa mới tốt nghiệp đi phỏng vấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.