CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 317

Hứa Nhẫm Nhiễm oang oang: “Cậu không thương tớ nữa có đúng

không? Từ nãy đến giờ gặp cũng không thèm khen tớ một tiếng xinh đẹp.”

“Ờ, từ đầu tớ đã không thương cậu, cho tới bây giờ cũng không. Bởi vì

tớ chỉ thích đàn ông.” Hổ Phách cười: “Chờ tớ lên phòng lấy ví đã.”

Hứa Nhẫm Nhiễm đi theo cô vào trong sân khách sạn. Đúng lúc này,

Lục Huyền ôm một xấp ga giường trắng tinh sạch sẽ đi xuống cầu thang.

Hứa Nhẫm Nhiễm đang nói bỗng im bặt, ánh mắt dừng lại trên khuôn

mặt của cậu ta.

Lúc bước tới bậc thang cuối cùng, Lục Huyền bỗng nâng mắt lên,

trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt như có điện đó liền đánh thẳng vào tim Hứa
Nhẫm Nhiễm.

Cô đã nghe Hổ Phách đề cập trong điện thoại một lần là khách sạn vừa

mới tuyển được một nhân viên khá được.

Tiêu chuẩn của Hổ Phách rất cao, Hứa Nhẫm Nhiễm hiểu nếu có thể

khiến Hổ Phách đánh giá ‘được’ thì hẳn là ‘rất đẹp’, nhưng cô không ngờ
lại là một chàng trai đẹp trai đến nhường này.

Không phải là cô chưa từng va chạm với người trong xã hội, vì tính

chất công việc nên cô rất thường xuyên gặp được những anh chàng đẹp trai,
nhưng vẻ tuấn lãng của Lục Huyền thì khác, cô chưa từng gặp qua chàng
trai nào có phong thái lười biếng lại tỏa sáng như vậy, vừa cởi mở vừa thần
bí. Những phong thái mâu thuẫn đó cứ thế gắn kết hài hòa lại với nhau.

Không thể không nói, anh ta rất có sức hấp dẫn người khác.

Hứa Nhẫm Nhiễm cũng được xem là người đẹp, thế nhưng Lục Huyền

cũng không nhìn cô nàng quá lâu mà chỉ nhìn lướt qua rồi đi vào dọn
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.